Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 1288 : Khổng Dật hóa thân!
Ngày đăng: 20:55 20/04/20
- Chỉ là tính toán quá nhiều thôi! Nhưng theo ta thấy, người nọ ở lại nơi này cũng là hành động bất đắc dĩ…
Phục Hy lắc lắc đầu, tiếp theo ngữ khí chuyển sang ngưng trọng:
- Nhưng sự lo lắng kia cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý. Người kia nếu không còn quân cờ nào để dùng, nói không chừng sẽ chọn người này làm quân cờ của hắn. Theo ta được biết, vài ngày trước Minh Hà đã khôi phục, nhân họa đắc phúc còn chiếm được bộ Trấn Diễm Thần Châu. Ngoài ra còn chuyện của Hạn Bạt Tất Phương đã thoát khốn…
- Trấn Diễm Thần Châu? Hiện giờ đã thành Huyết Linh Thần Châu có đúng không?
Ánh mắt Nhạc Vũ khẽ động, kết quả này đã nằm trong dự liệu của hắn từ lâu.
Việc kế tiếp hắn cần phải làm còn không kích thích người nọ bắn ngược đó mới là chuyện quái lạ.
- Ta xem không chỉ là ba người Minh Hà đi? Đúng rồi, Hạn Mị kia có phải là nữ nhi Thác Bạt Huyên của Hiên Viên?
Hoàng Đế danh Thác Bạt, cũng giống như Viêm Đế, thành tựu Nhân Hoàng vị nghiệp mới đổi họ là Hiên Viên. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
- Ta chỉ biết có ba người này, còn có thêm ai lại chỉ có thể suy đoán! Về phần Hạn Mị…
Phục Hy khe khẽ thở dài, tựa hồ như nghĩ tới điều gì, trong mắt hiện vẻ thương cảm:
- Hiên Viên có chuyện muốn ta chuyển cáo, nếu như gặp phải chuyện bất đắc dĩ cần làm, bệ hạ không cần lưu cảm tình đối với nàng!
Nhạc Vũ gật nhẹ đầu, trên mặt không thèm để ý chút nào nhưng trong lòng cũng dâng lên vài phần cảnh giác. Người nọ trí tuệ sâu như biển lớn, không động thì thôi, một khi đã có động tác nhất định sẽ là tuyệt sát mà hắn không thể kháng cự, những ngày kế tiếp hắn cũng phải thật cẩn thận tốt hơn.
Còn có việc của Hạn Mị, tuy Hiên Viên hoàng đế đã giao phó lời kia nhưng rõ ràng trong lòng vẫn còn lưu tình đối với nhi nữ của mình.
Chuyện "bất đắc dĩ" cũng có ý tứ hàm xúc sâu xa.
Nếu đổi lại là người khác, Nhạc Vũ tuyệt sẽ không lưu tình, nhưng đối với Hiên Viên hoàng đế hắn thực sự cũng đã thiếu không ít nhân tình.
Còn đang suy ngẫm, bên trong Hỗn Độn Hải đột nhiên có một điểm ngũ sắc quang hoa thoát ra, vũ mao tỏa sáng, vĩ linh rực rỡ mỹ lệ.
Giờ khắc này không chỉ dựa vào lực lượng của một mình hắn, trình độ trận đạo của Hi Hoàng còn vượt hơn hắn, Tử Vân cùng Ngọc Lăng Tiêu cũng có thể miễn cưỡng xem như tông sư, thậm chí cả Khổng Dật tuy bản thân là Yêu tộc nhưng phương diện này cũng thật thành công.
Nhạc Vũ đem kết quả do Côn Luân Kính quan chiếu toàn bộ đưa vào bên trong hồn niệm của bốn người, sau đó tự phân công bắt đầu suy tính. Thỉnh thoảng lại cùng trao đổi kết quả, cơ hồ xem như là năm người cùng hợp lực.
Khổng Kỳ đứng một bên, không lên tiếng nhưng khóe môi liên tục cười lạnh, vẻ trào phúng không cần nói cũng biết.
Nhạc Vũ ngồi xuống ở nơi này chỉ chớp mắt đã hơn ba trăm ngày, vào một ngày bỗng dưng hắn mở bừng mắt, dùng ngón tay làm bút khắc lục ngay bên người.
Ngũ Hành linh lực ngưng tụ thành vô số ti tuyến, vô số phù văn, cấu tạo ra một hình ảnh lập thể, lúc đầu vẫn còn vô cùng sơ sài, cuối cùng đã tụ dẫn tới vô số thời không linh lực ly tán tụ tập đến.
Trong lúc mơ hồ còn muốn có xu thế hình thành tiểu thiên thế giới.
Sắc mặt Khổng Kỳ từ ban đầu khinh thị chuyển sang ngưng trọng. Tiểu thiên thế giới trước mặt Nhạc Vũ thập phần tương tự với thần quốc ngay đối diện. Ngoại trừ còn chưa chân chính hình thành thế giới, cơ hồ như được chế tạo từ trong khuôn mẫu.
Nhạc Vũ không ngừng điều chỉnh sửa chữa, thẳng đến khi hoàn toàn khuếch tán, lúc này mới cười nói:
- Không biết Khổng Kỳ đạo hữu nghĩ như thế nào?
- Bệ hạ có danh xưng trận đạo tông sư, quả nhiên không giả!
Ánh mắt Khổng Kỳ liên tục lóe sáng, cuối cùng vẫn khẽ lắc đầu:
- Pháp tắc của thần quốc mặc dù đã phân tích ra, nhưng sau khi chúng ta đi vào một thân pháp lực phỏng chừng chỉ tồn lại bảy tám phần. Vẫn không thể là địch thủ của người nọ! Cơ hội không tới ba thành! Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận lại biến hóa vô số, không phải đơn giản!
Nhạc Vũ cũng không nói tiếp, trên mặt khôi phục vẻ lạnh lùng, chỉ mở ra Hà Đồ Lạc Thư bắt đầu bày trận, lúc ban đầu chỉ là hậu thiên bát quái đơn giản nhất, sau đó mới tăng thêm phù văn vào trong, trong miệng như hữu ý vô ý nói:
- Người này ở Hỗn Độn Hải bảy vạn năm, lại không biết đã thu được bao nhiêu Hỗn Độn Khí. Khổng Kỳ đạo hữu không muốn chia một phần, vậy thì dễ rồi. Khổng Dật đạo huynh mới được một món linh bảo, đang cần thêm Hỗn Độn Khí để điểm hóa tiên thiên…
Khổng Kỳ vốn đang đứng xa xa, nghe được mấy chữ Hỗn Độn Khí hai lỗ tai chợt run lên, đến khi nghe được câu cuối cùng vẻ mặt đã hoàn toàn đỏ ửng!