Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 129 : Biến đổi của hoàng tước
Ngày đăng: 20:43 20/04/20
Sáu ngày sau!
Hoàng Phàm đang đứng bên cửa thành Nhạc gia thành thấy Nhạc Vũ đằng xa cưỡi trên Long Lân Mã đi lại thì vội vàng chạy tới, trong lòng chợt cảm thấy nhẹ nhõm. Tuy nói là hai mươi mấy ngày trước, Kim Hoàng Tước đã mang về một phong thơ nói là vào ngày này sẽ về, song từ mấy ngày trước chủ mẫu đại nhân đã đứng ngồi không yên, taam trạng cũng không tốt lắm.
Tình huống như vậy khiến cho đám người tiệm thuốc từ trên xuống dưới cũng không dám thở mạnh, bản thân lão thì bị điều ra cửa thành ngày ngày chờ đợi.
- Cảm ơn trời đất! Cuối cùng thiếu gia đã trở lại!
Nhạc Vũ còn chưa tới gần thì Hoàng Phàm đã cười rạng rỡ rồi bước nhanh tới nghênh đón. Bất quá động tác của lão chợt dừng lại, ngây ngốc nhìn vào bên phải Nhạc Vũ.
Bên đó của Nhạc Vũ đang đứng một con yêu cầm màu vàn cao ba thước. Ban đầu nhìn từ đằng xa thì còn thấy giống như Ngũ Sắc Kim Hoàng Tước của Nhạc Vũ, song khi nhìn gần thì hoàn toàn không giống.
Trên đỉnh đầu của con yêu cầm là một mũ phượng cao ngất nghểu, mấy sợi lông vũ màu vàng dài đến hơn trượng phất phơ sau ót, toát lên vẻ phiêu dật không nói ra lời, ngoài ra phần đuôi cũng không ngắn như đuôi chim tước mà là một cái đuôi ngũ sắc thật dài, phía cuối lại có vô số đồ án như hình con mắt nhỏ.
Xem lại thân thể kia nhìn qua toát lên vẻ cực kỳ ưu nhã, nhìn kỹ thì còn có thêm cả uy phong vương giả.
Bất quá điều khiến cho Hoàng Phàm kinh dị nhất là uy áp mà yêu cầm màu vàng không biết tên này mang lại cho lão. Khi bước tới gần nó, sâu trong nội tâm của lão dâng lên một tia sợ hãi không thể khống chế.
Nhìn thái độ thân mật giữa nó và Nhạc Vũ thì chắc đây là Ngũ Sắc Kim Hoàng Tước, chẳng qua là cái tên này hôm nay đã không còn thích hợp.
Cấp ba? Cấp bốn? Linh thú hay thần thú trong truyền thuyết?
Hoàng Phàm lắc mạnh đầu. Lão chỉ biết bản thân đối mặt với mấy yêu thú cấp bốn nuôi trong nhà cũng không cảm thấy sợ hãi như vậy.
- Nguyên lai là Hoàng chưởng quỹ!
Tuy nói vậy nhưng trong mắt người trẻ tuổi mặt vàng kia lại ánh lên một tia giễu cợt:
- Bất quá có câu nói này chắc ngươi đã từng nghe, "thất phu vô tội, hoài bích có tội"! Tóm lại hôm nay ta đã hỏi ngươi, sau này chưa biết thế nào.
Ánh mắt Nhạc Vũ lóe lên, sau đó cũng cười một tiếng, rồi nhìn sang mấy võ sư tuần thành:
- Tả hữu nghe lệnh, phong tỏa cửa thành, để ta tru diệt con chó này!
Không đợi hắn dứt lời, Nhiễm Lực đã cười lớn giục ngựa chạy trước, lưỡi phủ trong tay phun ra kình khó dài đến một thước chém vào đối p hương, phủ phong cuộn lên thổi bạt cả người hai bên đường. Nguồn: https://truyenfull.vn
Bất quá người trước mặt hắn cũng không hề lộ vẻ sợ hãi, tiện tay phất một cái rồi chỉ nghe thấy tiếng kim loại va chạm. Cự phủ mang theo lực lượng mấy ngàn cân của Nhiễm Lực bị thiết phiến của hắn chặn đứng lại, còn Long Lân Mã dưới thân trong nháy mắt cũng bị chém xuống, máu tươi phun vọt lênh láng.
Bất quá trường kiếm của Lâm Trác sau lưng Nhiễm Lực đã như như độc xà chui ra. Người trẻ tuổi mặt vàng kia đầu tiên có vẻ bất ngờ rồi vẫn tái diễn chiêu cũ phất tay áo lên quấn lấy Ánh Thủy Kiếm của Lâm Trác. Đang lúc hắn muốn dùng lực gạt thanh kiếm sang bên cạnh thì kiếm quang bạch sắc chợt tăng vọt, chẳng những cắt đứt một mảng tay áo hắn mà còn lưu lại trên mặt mặt mấy vết thương.
Người trẻ tuổi mặt vàng bước nhanh triệt thoái phía sau, tránh được một kiếp này, sắc mặt đã trở nên xanh mét.
Nhạc Vũ thấy thế bất giác mỉm cười, buông lỏng cánh tay đã rút chuôi đao ra một nửa. Thực lực kẻ này quả thật cực mạnh, nhưng với sức của Nhiễm Lực cùng Lâm Trác, cộng thêm mấy võ sư tuần thành thì cũng không phải không thể đối phó!
Song vào lúc đám võ sư đang đồng loạt giương cung thì kẻ nọ đột nhiên lớn tiếng cười to:
- Ha ha! Hay cho Nhạc gia bá đạo! Mối thù hôm nay, Đồ Thành Hiên nhất định sẽ ghi nhớ, ngày khác nhất định tương báo.
Tiếng nói vừa dứt thì dưới thềm đá bỗng nhiên nhô lên một con cự thú tròn xoe, há mồm nuốt hắn vào trong rồi thụt trở về mặt đất.