Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 130 : Đối chọi gay gắt
Ngày đăng: 20:43 20/04/20
Lúc con cự thú không thấy rõ hình dạng biến mất vào mặt đất thì cả cửa thành là một đám hỗn loạn. Ngoại trừ chiếc rãnh sâu cùng một số đất đá đổ sập thì còn một số mũi tên và máu huyết. Cũng là vừa rồi có một số võ sư nhanh tay kịp thời bắn ra, sonh thân thể khổng lồ của con yêu thú kia nhìn cũng không bị thương tổn nặng nề gì.
Nhiễm Lực vọt tới đầu tiên bên chiếc rãnh sâu kia, chộp lấy một khối đá ném mạnh xuống rồi chửi ầm lên.
Bất quá lúc nhìn thấy cái hố sâu hun hút hơn mười trượng kia, Nhiễm Lực lại nghĩ tới nếu như kia con yêu thú không biết tên kia nếu từ dưới chân chui lên thì nhất thời rùng mình một cái. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Tên kia rốt cuộc là lấy từ đâu ra một con chiến thú cổ quái như vậy chứ?
- Yên tâm! Không đáng sợ như ngươi nghĩ đâu! Ta đến bây giờ cũng không thể khống chế chính xác Sơ Tam công kích mặt đất, ngươi nói hắn có thể có sao?
Chỉ nhìn vẻ mặt Nhiễm Lực, Nhạc Vũ cũng biết người nầy rốt cuộc đang suy nghĩ gì, cười khẽ rồi lắc đâu, Kim Hoàng Tước trên vai hắn thì bất mãn kêu to .
Nhiễm Lực đưa tay gãi đầu, nghĩ thầm cũng thế. Sơ Tam hiện giờ đã là thần thú, linh trí không dưới yêu thú cấp năm, lại do Nhạc Vũ một tay nuôi lớn nhưng vẫn chưa thể lĩnh hội chính xác chỉ lệnh của Nhạc Vũ thì càng không cần phải nói con "lươn lớn" ngo ngoe kia, cộng thêm mặt đất cũng khó mà di chuyển thông suốt, nhiều nhất cũng chỉ là vui đùa một chút.
- Lúc ta xuất kiếm cũng cảm giác dưới đất chuyển động!
Lâm Trác nheo mắt đút Ánh Thủy Kiếm vào vỏ.
- Dưới đất chuyển động?
Nhiễm Lực đầu tiên là mơ hồ, bất quá một thoáng sau đã hiểu rõ, cũng bỏ đi cảm giác bất an. Nếu trước thời gian lâu như vậy đã cảm giác được mặt đất chuyển động thì cũng có nghĩa là thủ pháp này cũng không phải là không thể đề phòng.
Lúc này hắn lại nghĩ tới Long Lân Mã đã chết đi của mình thì vẻ mặt chuyển thành tức giận.
- Lâm Trác, một kiếm vừa rồi của ngươi sao không độc thêm một chút, dứt khoát một kiếm làm thịt hắn?
- Mới vừa rồi ta đã xuất toàn lực!
Lâm Trác lạnh lùng nhìn qua:
Bạch y thanh niên kia lúc này cũng đã xoay người nhìn người đang bước tới. Lúc vừa nhìn thấy trong mắt Nhạc Vũ lộ ra sát cơ lồ lộ thì bất giác cả kinh.
- Ngươi là Nhạc Vũ?
Bạch y thanh niên nheo mắt cười khẽ:
- Tại hạ ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Nếu như theo lời các hạ nói thì cũng đủ là địch. Chẳng qua ngươi đứng ra như vậy thật sự không có quan hệ? Nói thật, trước lúc ta tới còn cho rằng các hạ chắc sẽ học theo đám chuột nhắt kia, che che dấu giấu không dám lộ diện!
Hai bên đại đường bắt đầu ồn ào, một số người không biết bắt đầu hỏi bên cạnh thân phân của Nhạc Vũ, người biết rồi thì trong lòng suy nghĩ ý tứ câu nói vừa rồi của bạch y thanh niên.
Ngay cả võ sư cao cấp có danh vọng của Nhạc gia cũng không phải là đối thủ của thanh niên này. Nhạc Vũ có tài đức gì mà có thể khiến cho kẻ kia nói có thể đủ làm kẻ địch?
- Ngươi vì ta mà đến. Ta đây làm sao cần phải che dấu? Ta chỉ hỏi ngươi một câu, có dám cùng ta chiến hay không?
Nhạc Vũ dừng bước lại, sau đó nhìn thẳng vào bạch y thanh niên, nghĩ thầm chỉ sợ là người gọi là tây Hồng Hạo này, lúc trước ở xa nên không cảm thấy gì, bây giờ nhìn gần thì cảm thấy kinh dị vì vẻ đẹp của hắn. Cho dù là những người máy ở kiếp trước được chế tạo tối ưu và những minh tinh dung nhan tuyệt thế cũng không thể so sánh.
Chẳng qua là đáng tiếc, hôm nay nhất định phải một đao chém chết hắn!
- Như vậy em ta thật đúng là bị ngươi giết chết?
Con mắt Hồng Hạo lóe lên một tia nguy hiểm, trong lòng cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Đối phương không hề sợ hãi mà nhìn khí thế kia ngược lại như đang khiêu chiến.
- Chuyện nửa năm trước chẳng phải ngươi đã biết từ cha con Tấn thị? Nếu ngươi muốn chứng nhận thì ta sẽ nói cho ngươi biết
Nhạc Vũ cười lạnh, rút Kim Ô Kiếm cùng Toái Ngọc Đao ra rồi tiến lên trước một bước:
- Là ta! Ngươi định thế nào?