Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 133 : Kịch chiến nơi cốc khẩu
Ngày đăng: 20:43 20/04/20
Nhạc Vũ hừ lạnh, nghĩ thầm nếu quả thật là Hồng gia hạ thủ thì mười mấy tên võ sư cũng đâu có tác dụng gì?
- Ngươi cũng đã biết nguyên nhân Băng Thiến ra khỏi thành?.
Mặc dù trong lòng có chút căm tức với sự bất cẩn của Nhạc Băng Thiến nhưng nghĩ là thì tiểu nha đầu ít nhiều cũng kế thừa mấy phần khôn khéo của mẫu thân. Nếu không có đầy đủ lý do, tuyệt đối không thể vào lúc này chạy ra khỏi thành.
- Cái này…
Hoàng Phàm có chút chần chừ đáp:
- Thiếu gia, ta tới vội vàng nên cũng không kịp hỏi thăm mấy hạ nhân. Chẳng qua là nghe nói là đang ở trước đó không lâu tiểu thư nhận được một phong thơ, ta đoán chắc có liên quan đến chuyện này.
- Thư? Làm sao thứ đồ không có lai lịch rõ ràng này lại có thể tùy tùy tiện tiện đưa đến tay Băng Thiến? Sau khi ngươi trở về điều tra thêm người đưa thư, nếu có vấn đề phải trực tiếp đánh chết.
Trong mắt Nhạc Vũ lóe lên sự tức giận rồi lập tức khôi phục bình tĩnh:
- Như vậy cha con Tấn thị đi đâu, bên kia có tin tức không?.
- Tại nhà của hắn ngoại trừ một số người hầu thì cha con hắn đều biến mất.
Vẻ mặt Hoàng Phàm chuyển làm ngưng trọng:
- Ngoài ra còn có bốn vị võ sư khác trong tộc trông chừng hắn cũng bị mất tích, hiện giờ không rõ sống chết.
Trong đó tuy có mấy tên lấy cường cung không ngừng bắn ra trong vòng mười trượng. Song thể tích Khai Sơn phủ của Nhiễm Lực cực lớn, cộng thêm cả người hắn mặc thạch giáp, bên trong là một bộ giáp mềm bằng da Sư Ngạc Thú nên cho dù là thập tứ thạch cung cũng không thể bắn thủng.
Đáng tiếc là khi thi triển Thạch giáp thuật thì cả người cố nhiên có lực phòng ngự vững chắc nhưng về phương diện hành động có chút khó khăn. Cộng thêm Nhiễm Lực lại không thể tách rời Nhạc Băng Thiến nếu không thì chỉ sợ mấy tên võ sư vây công đã bị hắn chém giết tại chỗ!
Tình huống của Lâm Trác cũng tương tự với Nhiễm Lực. Toàn thân hắn phủ trong bạch quang của Ánh Thủy Kiếm. Kiếm mang lại càng lăng lệ gào thét, trong nháy mắt đã chém đứt đôi hai tên, chẳng qua là khóe môi và trước ngựa của Lâm Trác đều đã bị nhuộm đỏ.
Về phần Đồ Thành Hiên thì chắp tay đứng đó, cười nhạt nhìn Lâm Trác, trong mắt lóe lên sắc nhọn.
Nhạc Vũ thở phào một hơi, đồng thời trái tim vẫn đập mạnh. Khiến hắn trút được gánh nặng là chuyện vẫn chưa vào trạng thái ác liệt nhất, nhưng tình hình trước mắt vẫn cực kỳ đáng ngại. Hai người Lâm Trác cùng Nhiễm Lực không hẹn mà cùng đồng thời lấy cái giá tổn thương kinh mạch thi triển vài lại bí thuật mà hắn đã dạy. Mặc dù không chết tại chỗ nhưng chỉ sợ sau này cũng có không ít phiền toái. Bản thân hắn có thể phục sinh nhưng về phương diện kinh lạc không có quá nhiều thủ đoạn.
Nhìn thương thế của Lâm Trác, chỉ sợ là đã sử dụng Kim Giáp Thuật và Duệ Phong Thuật, hơn nữa không chỉ một lần. Xem những vết thương trên các thi thể chết trong tay hắn đều hết sức có lực độ. Nếu không phải như thế cũng không đủ sức chống chọi được đến khi hắn tìm đến!
Đang lúc này thì Nhạc Vũ trông thấy vẻ vui mừng trong mắt Đồ Thành Hiên. Cũng không phải là bởi vì bạch quang quanh thân Lâm Trác từ từ ảm đạm mà cuối cùng đã thấy được người cần đến.
Vẻ mặt hắn chẳng những không tức giận vì kế hoạch thất bại mà lộ ra vài phần hưng phấn lẫn vui mừng.
Nhạc Vũ kinh ngạc, song giây lát đối mặt với thanh niên mặt vàng này thì chợt hiểu. Khóe miệng hắn nhếch lên lãnh khốc, trong mắt tràn đầy ý cười.
Người này quả nhiên vì hắn mà đến, cho dù mình bị dụ ra ngoài thì thế nào? Hắn cũng muốn xem một chút, người này rốt cuộc có thủ đoạn gì để có thể dồn hắn vào tử địa!
Đang lúc ý niệm trong đầu Nhạc Vũ thay đổi nhanh chóng thì thân ảnh của hắn trong không gian đã vẽ lên một quỹ tích hình cung. Chỉ trong nháy mắt, cước bộ của Nhạc Vũ tăng vọt lên mấy lần! Thân ảnh Tật Phong trong nháy mắt đã xông đến bên cạnh Lâm Trác. Nhạc Vũ hét lên giận dữ, đao kiếm đồng thời rút ra, tiện tay chém sả xuống đầu hai võ sư!