Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 138 : Phản ứng trong tông tộc

Ngày đăng: 20:43 20/04/20




- Vũ nhi, thương thế của Băng Thiến thế nào?



- Hoàn hảo, những người đó ước chừng còn giữ lại chút lực lượng. Cũng chỉ bị thương da thịt chút ít, uống thuốc nghỉ ngơi một thời gian là có thể khôi phục như thường.



Ngay khi Nhạc Băng Thiến mơ mơ màng màng tỉnh lại, chợt nghe bên tai truyền tới tiếng nói đứt quãng của mẫu thân cùng Nhạc Vũ, nàng muốn mở mắt, nhưng lúc này trong đầu nàng chỉ có cảm giác mệt mỏi cùng choáng váng đánh sâu vào tâm thần, dù làm một động tác đơn giản như vậy nàng cũng cảm thấy vô cùng khó khăn. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL



- Như vậy Lâm Trác thì sao? Tình huống của hắn như thế nào?



Nghe được tên này, trong thoáng chốc Nhạc Băng Thiến liền nhớ lại thân ảnh đẫm máu cầm theo một thanh kiếm đơn độc hộ vệ bên cạnh nàng sau khi những võ sư hộ viện đều đã chết trận. Nhớ tới tình hình sống chết không rõ của Lâm Trác giây phút cuối cùng, bất giác tâm thần nàng liền cảm thấy căng thẳng, trong lòng vừa lo lắng lại áy náy.



Lần này Nhạc Vũ trầm mặc một lúc thật lâu. Sau đó hắn thở dài:



- Không quá lạc quan. Bây giờ con chỉ có thể tạm thời giữ lại sinh cơ cho hắn mà thôi. Bên trong Tàng Thư lâu có tìm thử vài phương thuốc. Nhưng…



Nhạc Trương thị nghe vậy cũng im lặng thật lâu mới khàn khàn nói:



- Chuyện của hài tử kia mẹ cũng có nghe nói qua, thân thế của hắn cũng thật đáng thương. Nếu con đã xem hắn là huynh đệ, ngày sau mẹ cũng sẽ đối đãi Trác nhi như hài nhi ruột thịt. Thương thế của hắn con nhất định phải nghĩ biện pháp, tóm lại mặc dù nhà ta có phải táng gia bại sản, cũng phải cứu sống hắn! Chút ít linh dược trong tiệm con cứ lấy mà dùng.



- Chuyện của a Trác con sẽ nghĩ cách, nếu con không có được khả năng luyện chế linh dược thì cũng đành thôi, nhưng đã có được thân bản lãnh như vậy, Nhạc Vũ há có thể cho phép huynh đệ của mình phải chết như thế?



Trái tim treo cao của Nhạc Băng Thiến rốt cục thoáng hạ xuống, lúc này Nhạc Vũ lại chuyển giọng:



- Chút ít võ sư hộ viện bị mất mạng ở cốc khẩu lần này càng nên quan tâm hơn! Kính xin mẫu thân…




Khóe môi Nhạc Vũ nhếch lên, cúi đầu thổi chén trà trong tay:



- Nhưng kính xin chư vị trưởng bối giúp ta tạm thời giấu diếm.



Trái tim Nhạc Duẫn Kiệt đập nhanh tới mức cơ hồ hắn không cách nào thừa nhận, ngay cả mấy vị tộc lão nghe được lời ấy cũng bật dậy, vẻ bất mãn trong mắt liền biến mất vô ảnh vô tung. Nếu Nhạc Vũ thực sự bước vào tiên thiên, giờ phút này dù có cuồng ngạo bọn họ cũng có thể tiếp nhận.



- Lại muốn giấu diếm, rốt cục ngươi muốn làm gì?



Nhạc Duẫn Văn nghe vậy chợt cau mày, hắn còn chưa thích ứng biến hóa thân phận giữa song phương, nhưng sau khi nói ra, sắc mặt chợt tái đi, trong lòng không ngừng thấp thỏm.



Bất quá lúc này cũng không ai đi chỉ trích hắn, chỉ tò mò đưa mắt nhìn qua.



Câu hỏi của Nhạc Duẫn Văn cũng là chuyện họ muốn hỏi mà chưa kịp hỏi. Tin tức tiên thiên cường giả xuất thế đối với Nhạc gia mà nói lợi ích rất lớn.



- Không phải muốn giấu diếm, chẳng qua dự định kéo dài thêm chút thời gian mà thôi! Về phần dụng ý của ta, mười mấy ngày sau chư vị sẽ hiểu!



Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, sau đó vẻ mặt biến thành ngưng trọng:



- Ngoài ra ta còn một chuyện muốn nhờ tộc trưởng. Ta hi vọng trong vòng ba ngày, bên trong tộc có thể triệu tập nhân mã phong tỏa hoàn toàn Nhạc gia thành. Không cho mọi người ra vào, không được để cho bất cứ ai đi vào thành! Về phần Hồng gia…



Nhạc Duẫn Kiệt lại ngẩn ra, yêu cầu trước thì cũng không có gì, bởi vì nếu để người cháu này quá lộ phong mang cũng chưa chắc là chuyện tốt. Nhưng yêu cầu phía sau, thực sự có chút khó giải quyết…