Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 139 : Thực vật trong mâm
Ngày đăng: 20:43 20/04/20
Đêm khuya hôm đó, hơn mười vị trưởng bối có tư cách đến thăm Nhạc Vũ mang theo vẻ mặt đỏ ửng, tinh thần bất định rời đi.
Tuy nói yêu cầu của Nhạc Vũ phong tỏa Nhạc gia thành có chút khó khăn, nhưng không phải không cách nào làm được. Khách quan mà nói, nỗi vui mừng Nhạc Vũ tạo cho bọn họ hơn xa bất cứ phiền toái nào khác. Tiên thiên mười ba tuổi, ít nhất trong phạm vi Bắc Mã Nguyên chưa từng nghe nói tới. Ai có thể dự liệu, tương lai vị vãn bối này rốt cục sẽ có được thành tựu thế nào? Cho dù thực lực tới đây lại trì trệ không tiến triển, đối với Nhạc gia mà nói, cũng là cột trụ tồn tại, đủ bảo toàn Nhạc gia suốt trăm năm. Mà mấy vị tộc lão có tư lịch già lão trong tông tộc, lại càng vui mừng không thể tự chủ, đối với Nhạc Vũ ngoài vẻ thân cận còn hàm chứa mấy phần kính cẩn.
Trước kia Nhạc Vũ chỉ là đại biểu cho tia hi vọng, hôm nay hắn đã lên cấp tiên thiên, tình hình hoàn toàn bất đồng.
Đối với chuyện này Nhạc Vũ cũng thuận theo tự nhiên, với thực lực hắn biểu diễn trong thành chủ phủ lúc ban ngày, thái độ của những vị trưởng bối mặc dù hơi lộ vẻ nóng bỏng, nhưng cũng không có gì xem là quá mức, không cần lo lắng những người khác sinh nghi.
Trong mọi người, duy chỉ có Nhạc Duẫn Kiệt mở lời nói một chuyện, liền làm Nhạc Vũ thoáng kinh ngạc.
- Tiểu Vũ, ta chuẩn bị sau chuyện này, sẽ từ chức tộc trưởng cùng thành chủ, để người khác trong tộc lên thay thế.
- Năm nay thất thúc chỉ mới bốn mươi phải không?
Nhạc Vũ liếc xéo Nhạc Duẫn Kiệt, cử động của đối phương cũng không tính là ngoài dự liệu của hắn, chẳng qua thật không ngờ đối phương lại quả quyết đến như thế.
- Đúng vậy!
- Nhưng lúc này thất thúc đang ở thời điểm trẻ trung khỏe mạnh, dòng họ cũng nhờ ngài rất nhiều. Vì sao lại muốn từ chức tộc trưởng?
- Tiểu Vũ, chuyện của cha con Tấn thị, cuối cùng huynh đệ ta cũng cần có công đạo cho ngươi. Mặc dù tiểu Vũ không trách tội, nhưng cha con bọn hắn từng có mưu đồ đoạn tuyệt cột trụ của tông tộc, thất thúc thật sự không tham luyến chức vị này nữa.
- Vừa rồi Nhạc Duẫn Văn có tới qua, nói gần nói xa, cũng là ý muốn mời chúng ta sớm ngày rời đi, chỉ thiếu chút nữa trực tiếp đuổi người. Đồ nhi xem bọn hắn không có vẻ gì khác biệt so với lúc dự tiệc. Không hề có vẻ bi thống xúc động hay phẫn nộ, ngược lại còn có chút mừng rỡ.
- Nói như vậy, tin tức bên ngoài không thể lọt vào?
Tiên Vu Bình khẽ cau mày, biết lời của Hồng Hạo mới là trọng điểm:
- Tiểu gia hỏa kia quả nhiên chưa chết.
- Ta đang suy nghĩ, có phải tên họ Đồ kia không hề xuất thủ như ước hẹn?
Hồng Hạo cắn chặt môi, móng tay đâm sâu trong da thịt:
- Tu vi của người kia mặc dù đã địa giai đỉnh phong, nhưng đối mặt với Trú Thú sư thật không khả năng còn sống. Đã thành công dụ dỗ hắn ra thành, làm sao có thể còn sống được?
- Vậy cũng chưa chắc, không có tin tức xác thật, không nên suy đoán thì hơn! Hạo nhi, nên bình tĩnh một chút!
Tiên Vu Bình lắc đầu xem thường, sau đó lại suy nghĩ về Đồ Nhược Hiên. Tuy hắn có vẻ tham lam, nhưng không giống loại người không giữ chữ tín. Trừ phi gặp phải ích lợi cực lớn, tuyệt đối sẽ không dễ dàng đổi ý.
Chẳng lẽ trong quá trình ám sát, lại xảy ra biến cố gì khác hay sao? Tỷ như, tiểu tử kia lại tấn cấp tiên thiên trong chiến đấu?