Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 140 : Khống Lực chi môn

Ngày đăng: 20:43 20/04/20




Chính hắn cũng cảm thấy phiền não, trong chuyện này, hôm nay xem như hắn đã gặp phải phiền phức.



Vốn là một chuyện nắm chắc, hôm nay lại biến cố lan tràn. Tuy nói cho đến hiện tại, hắn không trực tiếp nhúng tay, nhưng thái độ của hắn ở Nhạc gia thành hôm nay, cũng rất khó nói không có sự đồng ý của hắn. Tên tiểu tử kia nếu chết rồi thì thôi, nếu còn chưa chết, chỉ sợ chưa chắc sẽ không so đo chuyện này.



Hài tử kia rốt cục có đột phá tiên thiên hay chưa, hắn không cách nào xác thực chứng nhận. Nhưng nếu có thể ở năm mười ba tuổi đạt tới trình độ mà người khác dùng cả đời cũng không đạt được, tiền trình tương lai của người này vượt xa hắn có thể dự liệu.



Nghĩ tới đây, Tiên Vu Bình lại có cảm xúc muốn tự mình xuất thủ, tru diệt tên tiểu tử kia ngay trong Nhạc gia thành. Nhưng lại nghĩ tới thái độ của Tịch Nhược Tĩnh lúc ban ngày, hắn lại cố gắng khắc chế ý nghĩ kia.



Nói không chừng tên kia còn đang chờ hắn sơ hở, như vậy mới ra tay để lấy lòng tên tiểu tử. Đối với Thừa Vân Môn mà nói, cử động này quả thật tệ nhiều hơn ích lợi.



Trầm tư chốc lát, trên mặt Tiên Vu Bình lại khôi phục vẻ bình tĩnh.



- Nếu Nhạc gia đã hạ lệnh trục khách, như vậy thì chuẩn bị khởi hành đi! Hạo nhi, báo cho người phía dưới, hãy mau lấy hàng hóa xử lý cho xong.



- Sư phụ, lần này ngài tới đây, không phải tính toán thuyết phục Nhạc gia dừng tay xuống phía nam sao?



Trong con ngươi Hồng Hạo nhất thời lộ ra chút kinh ngạc, lại bao hàm một tia tuyệt vọng thật sâu.




Ở phương diện năng lực thao túng chân khí, hắn cũng không bị hạn chế như việc điêu khắc. Có đôi khi hắn cũng làm giống như hiện tại, luôn điều khiển sức gió quanh người tùy ý xoay tròn khắp bốn phía quanh thân. Có đôi khi hắn điều khiển nước dưới hồ, sau đó vặn vẹo, cố gắng biến thành đủ loại tạo hình. Thậm chí thỉnh thoảng còn đùa dai, dùng chân khí nhấc lên mép váy của những thị nữ đi ngang qua đình viện, sau đó liền nghe những tiếng kêu to sợ hãi.



Bất quá cách luyện tập này thường thường không kéo dài được bao lâu, chỉ khoảng ba phút sau, Nhạc Vũ không còn cách nào nắm giữ được sức gió quanh người, chỉ đành cho bụi gỗ rơi lả tả đầy mặt mũi.



Kế tiếp hắn cũng không tiếp tục luyeenjt ập, dùng phương pháp hít thở hô hấp thái cực, đem Đại Hỗn Nguyên Chân Khí trong cơ thể chậm rãi ngưng tụ, tạo thành hình dáng âm dương cầu xoay tròn bên trong đan điền. Chẳng qua lần này kết quả vẫn làm hắn có chút thất vọng. Thường ngày Thái Cực kiếm thổ nạp thuật có thể sử dụng được hoàn mỹ vô khuyết, hôm nay hiệu dụng lại hạ thật thấp. Tuy có thể giống như thường ngày đưa toàn bộ chân nguyên linh lực bên trong cơ thể hội tụ về trong đan điền, nhưng việc liên lạc với thiên địa linh khí cùng ba động lại không cách nào hoàn toàn ngăn cách, nhiều lắm chỉ có thể đem biên độ ba động hạ thấp tới trình độ hậu thiên đỉnh phong mà thôi. Giấu diếm người khác dĩ nhiên là một chuyện dễ dàng, nhưng ở trong mắt cường giả như Tiên Vu Bình cùng Tịch Nhược Tĩnh, chỉ cần hắn đi tới trong phạm vi nhất định, sợ rằng vẫn sẽ bị phát hiện dễ dàng.



Thở dài một tiếng, Nhạc Vũ dừng lại việc luyện tập. Trước mắt mà nói, chuyện này hắn đã làm tới mức cực hạn. Nếu hắn còn muốn tiếp tục có tiến triển về phương diện này, cũng chỉ đành đợi ngày sau chuyên cần tu luyện mới có thể chậm rãi tăng lên.



Cũng may lần này hắn cũng không có dự định đánh lén để giải quyết vấn đề. Nếu Tiên Vu Bình cùng Ngự Thú sư kia liên thủ, ở trước mặt hắn chạy trốn cũng không dễ dàng. Trước tiên hắn muốn luyện tập là vì phòng ngừa vạn nhất, về mặt khác những bí pháp kia khi thi triển vẫn yêu cầu chân khí của bản thân hắn, hắn phải có được năng lực khống chế ở trình độ nhất định nào đó.



Mà ngay lúc này khi Nhạc Vũ vừa khôi phục lại sự bình tĩnh.



Từ đằng xa có một người hầu đang vội vã đi tới, mà người này mang đến tin tức lại làm Nhạc Vũ khẽ cau mày.



Hai vị biểu muội kia, rốt cục sau một tháng, lại đi tới nhà lần nữa.