Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 144 : Khôi lỗi bí pháp
Ngày đăng: 20:43 20/04/20
Đồ Nhược Hiên cơ hồ làm theo bản năng, ra lệnh cho Thập Sắc Tích cố gắng giãy thoát khỏi đám dây leo trói buộc, mà bản thân hắn lại dùng tâm thần liên lạc với Địa Long Dẫn dưới lòng đất.
Cảm giác của con yêu thú cấp năm này cực kỳ bén nhạy, tính tình cũng vô cùng mang thù. Có thể làm cho nó sợ hãi, trong phạm vi phương viên mấy trăm dặm duy chỉ có thiếu niên đã bức bách Thập Sắc Tích phải đoạn đứt đuôi bỏ trốn mà thôi!
Nhưng ngay khi hắn đang chuẩn bị nhảy xuống mặt đất, lần nữa lợi dụng Địa Long Dẫn chạy trốn, vô số dây leo lại nhú ra, liền đem con côn trùng không xương hình dáng như con giun lớn ngạnh sanh kéo xé ra khỏi mặt đất, sau đó lại cuốn chặt lại cứng ngắc, chỉ trong nháy mắt, thân thể to lớn của Địa Long Dẫn dài hơn mười trượng hoàn toàn bị xoắn thành nát bấy.
Nhìn máu thịt lộn xộn tán văng ra khắp nơi, sắc mặt Đồ Nhược Hiên cơ hồ biến thành trắng bệch, gấp rút thối lui ra sau một bước. Mà lúc này Hồng Hạo lại nhìn về hướng khôi lỗi hít sâu một hơi.
- Triền Ti Chú, chính là bí pháp do khôi lỗi kia xuất ra…
Lời này còn chưa dứt, chung quanh kim sắc khôi lỗi đã bao phủ một tầng linh giáp năm màu, chuôi cự kiếm màu đen trong tay cũng bị một tầng sáng bóng màu xanh bao phủ. Sau đó chân phải đột nhiên bước tới, hướng bên này mãnh liệt phóng đến. Thân ảnh vô cùng nhanh nhẹn cùng thể tích khổng lồ kia hoàn toàn trái ngược lẫn nhau.
Hồng Hạo lại cảm thấy á khẩu, có thể sử dụng tam trọng bí pháp ngay khi hiện tượng linh lực còn chưa được tích súc đầy đủ sau khi xuất hiện đã xa xa vượt qua phạm vi hiểu biết của hắn. Mà giờ khắc này trong đầu của hắn, tới tới lui lui chỉ còn lại một ý niệm. Đó chính là hoàng kim khôi lỗi này, rốt cục là tọa giá của vị Cơ Quan sư nào của Bắc Mã Nguyên hay là gần cạnh Bắc Mã Nguyên? Nghĩ đến dù là linh thú cấp năm, thực lực chỉ bất quá tới như thế!
Ánh mắt Tiên Vu Bình càng lộ ra vẻ thâm trầm, tay phải ấn lên chuôi kiếm bên hông. Đầu tiên hắn hít sâu một hơi, mới lớn tiếng mở miệng:
Nhưng cảm giác giận dữ cùng phiền chán trong tích tắc đã biến mất trong lòng hắn.
- Ha ha! Hay cho câu bởi vì ta mà chết! Như thế xem ra, Nhạc Vũ đại nhân ngay cả tính mạng của Tiên Vu Bình này cũng tính toán lấy luôn đúng không?
Ngửa mặt lên trời cười lớn, Tiên Vu Bình chắp tay sau lưng, đối mặt với khôi lỗi, trên nét mặt hắn lại lộ ra mấy phần ngạo nghễ! Mấy trăm năm qua, trở thành nội môn đệ tử của Thừa Vân Môn, có người nào từng sợ kẻ địch mà phải bỏ chạy? Mà Tiên Vu Bình cũng không phải là hạng người khiếp đảm!
Mà ở trước mặt khôi lỗi biết dùng bí pháp này, một khi muốn bỏ chạy thì chỉ có con đường chết, nhưng nếu dám toàn lực đánh cược một lần thì ít nhất còn có bốn thành phần thắng!
Hai mươi trượng khoảng cách cuối cùng, chỉ một cú nhảy của khôi lỗi đã tới. Vừa rơi xuống mặt đất thoáng lảo đảo, ngay cả những người đứng trên cự thú cũng có chút cảm giác. Mà ngay khi tất cả mọi người đều cho là cự kiếm màu đen kia thuận thế sắp chém tới…
Thế lao tới thật cuồng mãnh của khôi lỗi đột nhiên ngừng lại mà không chút báo trước. Chỉ trượt đi vài trượng trên mặt đất thì vững vàng ngừng lại.
Đúng lúc này, khi nhìn thấy rõ ràng những người bị áp giải lên cự thú thì Nhiễm Lực cùng Nhạc Băng Thiến đều kêu một tiếng kinh ngạc.