Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 145 : Một lời không hợp

Ngày đăng: 20:43 20/04/20




- Là hai cha con Tấn Húc với Nhạc Lâm!



Nhiễm Lực kêu lên một tiếng, cơ hồ trợn tròn mắt muốn nứt nhìn về phương hướng kia. Tiếp theo hai bóng người yểu điệu bị đẩy lên đỉnh chóp của cự thú, Nhạc Băng Thiến cũng kinh ngạc, theo bản năng bước tới sau lưng Nhạc Vũ thêm mấy bước.



- Tiểu Vũ ca, vì sao Phỉ Nhứ tỷ với Kim Phượng cũng ở nơi đây?



- Thiếu gia cũng có khuyên qua, nhưng do hai tỷ muội nàng cứ đòi đi theo Hồng gia mà thôi!



Đối với việc xuất hiện của hai tỷ muội Lý Phỉ Nhứ cùng Trương Kim Phượng, Nhiễm Lực cũng không cảm thấy bất ngờ. Chẳng qua hắn khẽ hừ một tiếng, lại nhìn qua Tiên Vu Bình nói:



- Lòng dạ người này thật đáng chết!



Bỏ qua ý đồ đem hai tỷ muội kia làm con tin uy hiếp không nói, chỉ là tiếng quát lúc nãy đã đủ chứng minh cơ trí cùng lòng dạ độc ác của người này. Biết rõ Nhạc Vũ muốn giết người diệt khẩu, biết rõ cơ hội chạy thoát của những võ sư cùng người hầu cực kỳ xa vời, nhưng hắn vẫn vì cầu sống mà đánh bạc luôn ba ngàn mạng người. Khiến cho ý đồ Nhạc Vũ muốn phong tỏa những cửa phòng hộ ngay bên trong lưng cự thú dùng để bảo toàn tính mạng của những người kia đều biến thành không tưởng.



Lòng dạ độc ác của người này thật sự khiến cho người khác cảm thấy rét lạnh! Nhưng tiểu thiếu gia của hắn, ở phương diện này cũng không hề kém cỏi chút nào. Đổi lại là người bình thường, nói không chừng đã không thể hạ độc thủ như thế.



Tầm mắt Nhạc Vũ chỉ nhàn nhạt quét nhìn cha con Tấn thị cùng hai tỷ muội Lý Phỉ Nhứ. Sau đó không chút cảm tình dời ánh mắt sang nơi khác. Hiện tại sát ý trong nội tâm của hắn dâng lên tới cực hạn, hơn nữa hắn có một tâm lý không hòa hợp với thế giới này, vì thế hết thảy trước mắt hắn đều không có chút tình cảm gì xuất phát từ chân tâm.



Sau một khắc, khi mười dây leo ở trước người hắn bay lên, đan xen dây dưa giữa những con cự thú cùng khôi lỗi, tạm thời liên lạc như một cây cầu nối. Khóe môi nhếch lên một vòng cung không hề có chút ý nghĩa, Nhạc Vũ chậm rãi bước xuống khỏi khôi lỗi. Ngay trong nháy mắt hắn bước chân lên lưng cự thú, cự thú dáng vóc cao chừng mười trượng liền phảng phất giống như bị ngọn núi đè ép xuống, tứ chi đột nhiên co quắp, gục xuống mặt đất. Những người bên trên lưng nó thậm chí có thể nghe được tiếng vang vỡ vụn trong xương cốt bị đè ép nặng nề của nó.
- Chỉ là cha con Tấn thị, ngươi nghĩ muốn chấm dứt ân oán? Ngày hôm nay nếu ta không lấy tính mạng của đệ tử ngươi, phẫn uất trong nội tâm ta thật sự khó dằn xuống!



Tiên Vu Bình híp mắt, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt:



- Hạo nhi sao? Nếu ngươi nhất định muốn hắn đền mạng, vậy cũng cứ lấy đi đi! Ta có thể thề, chỉ cần sau này các hạ không dây dưa với Thừa Vân Môn, Thừa Vân Môn nhất định cũng sẽ không truy cứu chuyện này!



Nghe được lời ấy, tâm tư biến hóa lớn nhất chính là Đồ Nhược Hiên. Ngay cả đệ tử của mình cũng đối xử như thế, như vậy người ngoài như hắn lại càng thế nào? Nếu có Thập Sắc Tích bên cạnh, hắn còn chút sức đối kháng. Nhưng con chiến thú cấp năm của hắn, đã rơi vào trong đống dây leo quấn chặt không thể thoát thân. Tuy gân cốt da thịt vô cùng khỏe mạnh, không đến nỗi bị dây leo siết chết, nhưng chỉ trong thời gian mấy phút lại chỉ lết được về phía trước một đoạn.



Ngược lại trên mặt Hồng Hạo ngoại trừ lộ ra vài phần bi thương, cũng không có bao nhiêu phản ứng. Lấy tính mạng của hắn tạm thời bảo toàn Hồng gia, giao dịch này xem như cũng có lời. Hắn cầm thanh kiếm trong tay ép chặt vào cổ họng Lý Phỉ Nhứ, chuẩn bị đợi khi thấy Nhạc Vũ có cử động liền chém rụng đầu nữ hài này. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL



- Nếu thật có thể như thế, cũng có thể miễn cưỡng nói chuyện một chút.



Đúng như Tiên Vu Bình lường trước, sau khi quét mắt nhìn hai tỷ muội, trên mặt Nhạc Vũ quả nhiên hiện ra vẻ chần chờ, nhưng kế tiếp trên mặt hắn lại lộ ra một tia giễu cợt.



- Nhưng ta vốn không thích bị uy hiếp, bây giờ nhìn ngươi càng cảm thấy khó chịu!



Vào lúc này, không nghĩ ra Nhạc Vũ đột nhiên xuất thủ! Một luồng kiếm quang dày đặc xé rách không gian ngay trước mắt mọi người.