Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 158 : Yến hội sính hung

Ngày đăng: 20:44 20/04/20




Nhạc Vũ vừa nói ra, trong lòng Trương Nguyên Triết chợt sinh ra ý niệm không thích hợp. Lúc gặp ngay cửa hắn từng thử qua, lúc vỗ lên bả vai Nhạc Vũ hắn đã dùng lực đạo không ít, nhưng không cách nào dao động được Nhạc Vũ nửa phần. Ít nhất căn cơ của Nhạc Vũ đã không kém hơn võ sư trung cấp.



Còn có vẻ mặt như cười như không của Tịch Nhược Tĩnh, thấy thế nào đều có cảm giác ý vị thâm trường. Lại nói tới chuyện ngày đó, những tin tức thuật lại mà hắn nhận được từ Nhạc gia thành, làm sao là giả dối? Hơn nữa đồng thời nhận được tin tức này không chỉ có một mình Trương gia. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn



Trương Nguyên Triết nghĩ như thế, sắc mặt những người khác bên trong nội đường càng thêm cổ quái. Bất quá bọn hắn còn hoàn hảo, tuy mang theo mấy phần nghi ngờ, nhưng không hề hoài nghi thực lực của Nhạc Vũ.



Song những người trẻ tuổi đồng lứa, thiếu chút nữa đã bộc lộ vẻ hoài nghi cùng xem thường trên nét mặt.



- Hắc hắc! Không dám chiến sao?



Thiếu niên mặt chữ điền kia đem trường thương đưa tới, vẻ mặt cười nhẹ:



- Ta xem ngươi đúng là có tiếng không có miếng, đem người chết ra hù dọa, thật không biết xấu hổ.



Lần này ngay cả sắc mặt của trưởng bối của thiếu niên cũng đại biến. Những lời này không thể nghi ngờ đang mắng thẳng vào mặt Nhạc Vũ đem người chết ra để khoác lác uy phong của mình. Hai người Tiên Vu Bình cùng Hồng Hạo đều đã chết, có thể nói là chết không đối chứng. Mà trong mọi người ở đây, tất cả đều là những thế lực phụ thuộc Nhạc gia. Dù là tư thái của Tịch Nhược Tĩnh cũng hoàn toàn đang lấy lòng với vị tằng tổ phụ của Nhạc gia.



Bất quá suy đoán này nhìn như hữu lý, nhưng thật ra cũng không thể chắc chắn. Vô luận nói thế nào, Hồng Hạo cũng là đệ tử Thừa Vân Môn. Nếu Nhạc gia thực sự trống rỗng bịa đặt, làm sao không bị truy cứu. Hơn nữa lấy thân phận của Tịch Nhược Tĩnh, cũng không thể làm ra chuyện bịa đặt như vậy.



Nếu như nói chuyện khiêu chiến chỉ là do những người trẻ tuổi nóng tính tranh đấu, nhưng một câu vừa rồi không thể nghi ngờ đã đắc tội Nhạc Vũ cùng Tịch Nhược Tĩnh.



Trong đó có một vị lão giả dường như có quan hệ sâu đậm với thiếu niên kia, liền đứng bật lên:



- Bình nhi nói bậy bạ gì đó! Còn không mau xin lỗi Tịch lão và Vũ hiền chất nhanh lên!



Thiếu niên mặt chữ điền trầm mặt, đối với lời mắng cũng hờ hững, vẫn dùng ánh mắt sáng quắc ngó chừng Nhạc Vũ, trong ánh mắt lại mang theo tia do dự. Hắn có lòng muốn tiếp tục khiêu khích, nhưng Nhạc Vũ trầm ổn cùng thái độ hoàn toàn không để ý tới hắn lại làm cho hắn cảm thấy lùng túng tức giận, không biết rốt cục nên làm thế nào cho phải.



Ở bên cạnh Nhạc Vũ, Nhạc Băng Thiến lại mỉm cười. Nếu là lúc trước, Nhạc Vũ lấy ra tư thái này, nàng nhất định sẽ nghĩ hắn không có chí khí. Nhưng hôm nay lại khác, khóe môi Nhạc Vũ nổi lên tia cười nhạt, rõ ràng chính là không thèm để ý tới.
Duy chỉ có thanh niên lớn tuổi hơn đứng phía sau Lâm li là khẽ biến sắc mặt. Trước đó Nhạc Vũ thu liễm nội tức, hắn không cảm thấy được gì. Nhưng giờ phút này khi trên mặt Nhạc Vũ sát ý dạt dào, chút ít Chung trùng mà hắn khống chế lại táo bạo sợ hãi, phảng phất như gặp phải điều gì đó vô cùng nguy hiểm.



Hắn biết mình khống những con Chung trùng này vốn vô cùng bén nhạy, cũng là một trong những vốn liếng hắn dùng để đối kháng tiên thiên cường giả. Không ngờ hiện tại chúng lại kinh hoảng bất an, nhất định phải có nguyên nhân. Nhưng hắn trăm triệu cũng không nghĩ tới uy hiếp lại đến từ thiếu niên trước mắt, ngay khi trong lòng hắn còn đang do dự, có nên nhắc nhở Lâm Li hay không, Nhạc Vũ đã cười nhạt nhẹ nhàng đứng lên.



- Nếu ngươi nhất định muốn tìm chết, vậy thì ta thành toàn cho ngươi!



- Ta tìm chết? Khẩu khí thật lớn!



Trong lòng Lâm Li đầy hưng phấn, tuy trong lời nói của hắn vô cùng cuồng vọng, trong lòng cực kỳ khinh thường Nhạc Vũ, nhưng bản thân hắn lại không hề lơ lỏng chút nào, toàn thân đề phòng ngó chừng từng cử động của Nhạc Vũ.



Nhưng sau một khắc thân ảnh của Nhạc Vũ lại đột nhiên biến mất trong tầm mắt của hắn.



Lông tơ Lâm Li nhất thời dựng đứng lên, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn. Ngay khi hắn theo bản năng rút kiếm ra khỏi vỏ, đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm thân ảnh Nhạc Vũ, Nhạc Vũ đã xuất hiện ngay trước mặt hắn, tay phải nắm chặt trán của hắn.



- Nói năng lỗ mãng, ngươi đáng chết!



Khi thanh âm vang dội bên trong đại sảnh yên lặng như tờ, tay phải Nhạc Vũ nắm chặt lại, theo một tiếng xương cốt gãy răng rắc, dịch óc màu trắng cùng máu nhất thời từ sọ não Lâm Li bắn ra ngoài. Mà lúc này thanh kiếm trong tay hắn còn chưa rút được một nửa. Còn Hành Thanh chỉ vừa phun ra được một câu "Dừng tay" ra khỏi miệng.



Hành Thanh thấy thế vô cùng hối hận, chẳng qua chỉ thoáng do dự, người mình cần hộ vệ đã bị giết chết. Mà trong mắt hắn liền tràn đầy sát cơ. Vô số phi trùng màu lam từ trong túi bay ra, dưới sự thao túng của Hành Thanh như nước thủy triều bắn về phía Nhạc Vũ.



Nhạc Vũ thấy thế khẽ cau mày, tay trái bấm pháp quyết.



- Cụ Phong!



Gió lốc cuồng liệt cuồn cuộn nổi lên quanh người Nhạc Vũ. Kéo theo những con linh trùng bay ra tứ tán, nhất thời không thể tới gần hắn trong phạm vi mười trượng. Còn có một cỗ sức gió khổng lồ, bắn thẳng vào trung ương bầy côn trùng. Hành Thanh thấy thế trong lòng chợt trầm xuống, hắn biết vừa rồi Nhạc Vũ đánh chết Lâm Li đã dùng phong hệ bí pháp. Mà một màn trước mắt đã chứng thực sự suy đoán của hắn.