Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 159 : Không gian pháp khí
Ngày đăng: 20:44 20/04/20
Tâm tình của Hành Thanh không thể không cảm thấy trầm trọng, khi một tiên thiên võ giả giao chiến với một Chung sư, một người tinh thông hỏa hệ băng hệ còn hoàn hảo một chút, tuy khó dây dưa nhưng không phải không có thủ đoạn khắc chế. Duy chỉ có những người luyện tập phong hệ hay phù pháp, thường thường đều là khắc tinh của Chung sư. Nếu như ngay cả đến gần cũng không được, như vậy không cần nói tới việc có thể đả thương được địch thủ.
Nhưng Hành Thanh cũng không bối rối, đầu tiên hắn cắn nát đầu lưỡi, sau đó ngụm ra một ngụm máu huyết, phun vào bên trong đám côn trùng đang xúm lại chung quanh. Mà phàm là những phi trùng màu lam lây dính máu, đều phảng phất như bành trướng thêm một vòng, cả người lộ ra cỗ huyết sắc quỷ dị. Bọn chúng ngạnh kháng với cuồng phong, hướng chỗ Nhạc Vũ bắn tới. Tuy cơn gió càng xoay chuyển càng nhanh, nhưng bọn chúng vẫn có thể bay xuyên qua.
Nhạc Vũ thấy thế trên gương mặt cũng chuyển thành ngưng trọng, hắn không phải không có dự định dùng kiếm giết chết Chung sư kia, nhưng Chung sư kia lại cực kỳ cẩn thận, cả người bao phủ bên trong đám côn trùng chi chít tới mấy trượng, thân ảnh không hề hiện ra, dù hắn dùng linh thức cảm giác cũng bị ngăn cản quấy nhiễu. Hắn thử bắn ra một đạo kiếm khí quét qua thăm dò, cũng chỉ có những con phi trùng màu vàng lợt tạo thành lá chắn giúp tên kia ngăn cản lại.
Về phần tự mình xông vào bên trong, Nhạc Vũ tạm thời còn chưa có ý định này. Hắn sớm nghe nói qua sự nguy hiểm của Chung sư. Ngoài ra những thứ côn trùng trước mắt lại không rõ lai lịch, có năng lực gì hắn cũng không hề biết, lúc này tùy tiện nhích tới gần thật sự không phải ý tốt.
- Phong Nhận!
Lại thêm một đạo cuồng phong nổi lên, lần này ngưng tụ quanh người Nhạc Vũ, tạo thành một tầng áo giáp, khiến cho những con phi trùng màu lam không cách nào tiến thêm. Cùng lúc tinh mang trong mắt Nhạc Vũ nổ bắn ra, phong nhận tụ trước người hắn lại ngẩng cao vang lên tiếng ma xát chói tai như tiếng sắt thép cọ vào nhau, Kim Ô kiếm của hắn chợt rung lên, theo thân kiếm run rẩy, từng đợt âm ba chấn động liên tục hướng bốn phía khuếch tán. Khiến cho mọi người bên trong đại sảnh đều cảm thấy choáng váng, cũng làm Hành Thanh thêm kinh hãi. Lôi Âm bí pháp này cũng là khắc tinh của những loài côn trùng.
Chỉ thấy trong tích tắc, quanh người Nhạc Vũ có vô số côn trùng bị nổ tung rơi xuống đất. Dù là lũ côn trùng hơi xa cũng bắt đầu rơi xuống. Nhưng ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng đại cục đã định, trong mắt Nhạc Vũ vừa lộ ra hàn mang, bên trong những con côn trùng kia có một con cũng màu lam, hình dáng lại nhỏ hơn những con khác, ước chừng chỉ cỡ một con muỗi vụt bay ra, thừa dịp Phong Nhận Thuật của Nhạc Vũ tán ra ngoài, nhào tới trên đùi của hắn. Nội tức cương khí quanh người Nhạc Vũ đối với nó hoàn toàn không có tác dụng.
Trong lòng Nhạc Vũ nhất thời vừa kinh hãi vừa tức giận. Hành Thanh điều khiển đám côn trùng nhất định có một loài có hồn lực cực kỳ cường đại, đã quấy nhiễu thần thức dọ thám của hắn. Mà con côn trùng nhỏ kia ẩn vào bên trong bầy đàn, hẳn là ngay cả hệ thống trí năng phụ trợ trong người hắn cũng nhất thời không kịp phát hiện phân tích đến! Quả là không nghĩ ra mình lại bị một con trùng nhỏ bé không đáng kể qua mặt!
Cơ hồ ngây lập tức Nhạc Vũ dùng Kim Ô kiếm chụp chết con trùng đã cắn vào da thịt hắn, sau đó chuẩn bị đem miệng vết thương cắt xuống. Song lúc này một cỗ khí tức băng hàn khắc cốt đã men theo kinh mạch hắn lan tràn toàn thân. Ngay khi trong lòng hắn đang vô cùng hoảng sợ, Đại Hỗn Nguyên Chân Khí bên trong đan điền hắn lại bị kích thích tràn ra, điên cuồng tiến hành ngũ hành tuần hoàn, hàn lực lan tràn toàn thân trong phút chốc đều bị thu nạp vào đan điền, sau đó gia nhập vào trong vòng tuần hoàn chuyển hóa thành ngũ hành linh lực vô hại tràn ra bên ngoài cơ thể. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Bọn họ càng không thể quên, Nhạc gia tiểu tử chỉ mới mười ba tuổi! Còn là hài tử đã lợi hại như vậy, khi trưởng thành thì còn thế nào?
Nhạc Vũ lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người. Giờ phút này hắn không còn muốn tiếp tục lưu lại. Thần kinh của hắn cũng không mạnh mẽ tới mức trên người đã dính đầy máu tanh vẫn không thèm để ý tiếp tục ở lại ăn thịt uống rượu.
Thoáng trầm ngâm, Nhạc Vũ đi thẳng tới phương hướng của Tiệm Bình đang đứng. Vừa nhìn thấy hành động này của hắn, sắc mặt của Tiệm Bình hoàn toàn trắng bệch. Lấy những lời nói có chút quá mức vừa rồi, Nhạc Vũ muốn đánh chết hắn tại chỗ cũng tuyệt không quá đáng!
Nhưng ngay khi trong mắt Tiệm Bình đang hiện lên vẻ tuyệt vọng, Nhạc Vũ cũng không hề liếc mắt nhìn hắn, lại đứng trước mặt phu thê Trương Tuyết Quyên cùng Lý Vũ Hi và nữ nhi của họ, Lý Phỉ Nhứ.
- Mới vừa rồi ta còn chưa nói hết lời!
Mọi người còn chưa hiểu ý tứ của hắn, Nhạc Vũ đã nhếch môi cười nói:
- Ta và Phỉ Nhứ mặc dù không có duyên phận phu thê, nhưng vị biểu muội này ta cũng thích, cũng không nguyện thấy nàng bị ủy khuất gì. Nếu các ngươi có chuyện gì khó xử, có thể tới tìm ta. Nếu có thể giúp được ta tuyệt đối sẽ không từ chối!
Nói xong, Nhạc Vũ cũng không hề có ý dừng lại, hơi phẩy tay áo, đã xoay người đi về phía cửa, cùng Tịch Nhược Tĩnh sóng vai rời đi.