Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 173 : Thanh linh ngọc dịch
Ngày đăng: 20:44 20/04/20
Đến trước mặt yêu thú đang lồng lộn nhào tới, Nhạc Vũ cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.
Thân thể yêu thú kia cực kỳ kinh khủng, chiếc miệng rộng mở ra như chậu máu, rộng gần đến một mẫu. Nhưng toàn thân của nó gầy đét, cả người phảng phất như da bọc xương, trên cổ có một chiếc vòng sắt bóp chặt. Hai sợi xích to tướng từ đáy hồ dòng theo người nó, không cho đi quá xa.
Sau khi ngạc nhiên thì Nhạc Vũ cảm thấy nhẹ nhõm. Hắn biết trong con sông ngầm này Tĩnh Hải Tông thế nào cũng bố trí hộ vệ. Ước chừng con yêu thú màu trắng này là bị Tĩnh Hải Tông bắt lại làm linh thú trấn giữ. Chẳng qua là hàng năm không người nào cho ăn, cộng thêm linh lực trong hồ ngày càng ít đi nên linh thú bị bỏ đói thành ra bộ dạng như vậy. Những vết roi do nó gây nên tại cửa động của biệt phủ chứng tỏ nó đã thật sự đói đến điên lên.
Đồng thời Nhạc Vũ cũng cảm thấy kinh hãi. Hắn biết thân thể yêu thú đến trình độ nhất định sẽ sinh trưởng chậm dần, ngược lại tăng cường về phương diện cường độ. Giống như yêu thú có huyết mạch thần thú như Kim Hoàng Tước, lúc ban đầu thì sinh trưởng chậm chạp nhưng chiến lực vô cùng cường hãn, bất quá sau mười mấy năm thì thân thể mới dần tăng trưởng.
Con yêu thú trước mặt hắn chắc cũng có được mấy phần huyết mạch Long tộc huyết mạch. Bắc hoang vốn có rồng sinh sống, sở trường ngự nước khống băng, con li giao có được sáu phần huyết mạch của rồng coi như là hạ cấp thần thú.
Nhìn lại kia tuổi thọ của nó chắc rằng đã hơn ngàn năm, hơn nữa cấp bậc cũng phải cấp bảy trở lên, thậm chí cấp chín cũng có thể. Cho dù mới chỉ là nguyên thú cấp bảy thì thực lực thần thông cũng đã tương đương với tu sĩ mới vừa tiến vào Linh Hư Tích Cốc kỳ.
Có thể bắt được thần thú thực lực cấp bậc này rồi dùng khóa sắt xiềng lại, Tĩnh Hải Tông không chỉ là trân quý hùng hậu, thực lực cũng cực kỳ bất phàm!
Bất quá ngoài yêu thú, Nhạc Vũ vẫn có chút nghi ngờ. Nếu chỉ có một con yêu thú như vậy thì sợ rằng còn chưa đủ đảm bảo hoàn toàn lối đi này. Nếu như đổi lại là hắn, chắc chắn cũng sẽ dùng một pháp trận cấm chế phong tỏa không gian của mạch nước ngầm này. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Lúc ở trên đỉnh núi quan sát thì thấy xu thế của dãy núi lân cận còn có rừng cây phân bố rất thích hợp để dùng bố trận. Hiện giờ nhìn lại tình hình bên trong động phủ thì thấy hơn một nửa ảo trận ngoài kia đã mất đi đại hình linh trận. Chẳng qua là không biết nguyên do vì sao mất đi tác dụng mà thôi. Ta xem đáy sông này cũng có tám phần như thế, đáng tiếc.
Những ý niệm này chỉ thoáng qua trong đầu Nhạc Vũ, gần như đồng thời, hắn điều khiển cơ quan khôi lỗi bắt đầu phản ứng.
- Bí pháp xích lực!
Tịch Nhược Tĩnh nói đạo tu chân cần đầy đủ tài địa pháp lữ, không thể thiếu một chữ nào. Câu này quả nhiên có chút đạo lý, mặc dù sắp xếp có chút thiên lệch. Về phần Nhạc Vũ cho là chữ "lữ" phải để trên chữ "tài", song nếu có một linh địa tu hành như vậy thì tốc độ tu luyện sẽ phải gấp mấy lần thườn nhân.
Như thế xem ra đúng là hắn nên nhanh chóng đến bái nhập Phù Sơn Tông, chỉ có đại phái tu chân như vậy mới có thể chiếm cứ nơi tràn đầy linh lực như trước mắt hắn.
Sau khi đến bên thạch nhũ màu xanh kia, Nhạc Vũ chuẩn bị như lúc phục dụng Hỗn Nguyên đan, cắm vào trên người mười mấy cây ngân châm. Sau đó không chút do dự . lấy chân khí của mình ngưng tụ thành đoàn, từ đó lấy ra một tương dịch phục dụng. Sau khi giọt thanh linh ngọc dịch mát lạnh lọt qua cổ hắn thì một luồng nhiệt như nước thủy triều bao trùm lấy thân thể hắn.
Nhạc Vũ cảm giác bản thân như đang ở trong một lò lửa, gân cốt và khí huyết toàn thân phảng phất đều bị hoàn toàn hòa tan. Nguyên lực từ cốt tủy của hắn cuộn ra xông vào kinh mạch. Hắn bây giờ có thể dung hợp Hỗn Nguyên chân lực vào đến những chỗ chân nguyên nội tức không thể đồng hóa hay tới để cường hóa những chỗ kinh lạc khẩn yếu.
Cũng may là linh lực tụ tập ở đây cực kỳ dày đặc, cho dù là Hỗn Nguyên chân lực của hắn tăng trưởng nhanh đến đâu thì đều có đủ chân khí cho hắn thu nạp. Nếu không thì ở lần này cũng đành trơ mắt nhìn thanh linh ngọc dịch lãng phí khuếch trương kinh mạch, không thể tăng tu vi bản thân.
Nhạc Vũ đầu tiên là chuẩn bị lợi dụng hệ thống phụ trợ trí năng phân tích nguyên lý dược vật của thanh linh ngọc dịch, sau đó cũng đành hoàn toàn buông bỏ bởi vì khối lượng tính toán quá nhiều. Những thành phần của ngọc dịch cũng không có tác dụng với cơ thể hắn nhưng hàm chưa trong đó linh lực tinh thuần mênh mông vô cùng.
Một chút linh lực sau khi đi vào thân thể thì tiếp tục đi vào cốt tủy và huyết mạch, không ngừng sinh ra nguyên lực có thể sử dụng ngay.
Từ phân tích chuyển thành trí nhớ, Nhạc Vũ cảm giác gánh nặng trong đầu quả nhiên ít đi rất nhiều, đúng lúc này thì đáy lòng của hắn hơi trầm xuống.
- Trong Sơn Hải Tàng Trân có nói dùng thanh linh ngọc dịch này vô hại sợ là có chút không đúng. Nếu không có đầy đủ tu vi chắc là đã bị nổ tung tại chỗ. Bất quá toàn thân cũng không đau đớn, thua xa lúc phục dụng Dịch Nguyên Đan. Chẳng qua trong nội tức đã xảy ra chuyện gì? Chân lực không hề có dấu hiệu ngưng tụ thành dịch, chẳng lẽ chờ lúc chân lực của mình tràn đầy rồi mới bắt đầu.
Nghĩ tới đây, Nhạc Vũ cảm giác trong cơ thể của mình giống như lúc đột phá tiên thiên, kinh mạch lại lần nữa dao động. Căn nguyên của việc này đến từ Cầu hình ngũ sắc phù trận.