Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 174 : Thí diễn thần châm

Ngày đăng: 20:44 20/04/20




Sau khi hiệu dụng của thanh linh ngọc dịch từ từ tiêu tán thì Hỗn Nguyên chân lực trong cơ thể Nhạc Vũ như thủy ngân lưu động trong kinh mạch.



Lúc này cầu hình Ngũ Hành Phù Trận Mà vẫn luôn xoay tròn trong đan điền hấp dẫn chân khí ngưng đọng đã yên tĩnh trở lại.



Đối với vật này, Nhạc Vũ vừa yêu vừa hận. Yêu vì chính nó đã giúp hắn vượt qua cửa ải ngưng dịch. Trong Sơn Hải Tàng Trân nói không rõ ràng, chỉ nói khi lực yếu thì có thể ngưng đọng thành dịch. Hiện giờ xem ra cò phải phối hợp với pháp môn đặc thù hay dược vật mới đúng.



Hận là bởi vì cầu hình Ngũ Hành Phù Trận này cũng không theo sự ngưng đọng của chân khí mà giảm nhỏ thể tích, ít nhất vẫn chiếm cứ hai phần ba tác dụng Hỗn Nguyên chân lực của hắn.



Điều duy nhất đán mừng chính là Hỗn Nguyên chân lực sau khi ngưng đọng thì nội tức mà hắn có thể vận dụng trong chiến đấu đã mạnh hơn đến bốn năm lần so với trước khi đến động phủ.



Thật ra thì chỗ tốt của việc phục dụng thanh linh ngọc dịch này trong kinh lạc còn lớn hơn. Rất nhiều nguyên lực hắn hấp thu không được, chỉ có thể đặt vào trong đó. Ngoại trừ một số kinh mạch đã được Mộc hệ gia cường thì Hỏa hệ cũng được cải thiện, chỉ trong ba khắc này đã tiết kiệm thời gian mười năm.



Ngoài ra hồn lực cũng được bồi bổ vì thanh linh ngọc dịch này có tác dụng khiến tâm trí người thanh tĩnh. Trong ba khắc này, tâm thần hắn thủy chung duy trì thanh tĩnh, sau khi dược hiệu từ từ biến mất thì vẫn thần thanh khí sảng. Lực của thần thức lại càng tăng vọt. Một phần là do Hỗn Nguyên chân lực sau khi ngưng dịch tăng lên, một phần cũng là do hiệu quả của thanh linh ngọc dịch này.



Kế tiếp Nhạc Vũ cũng không dừng lại thổ nạp mà thuận thế ngưng luyện mười mấy phù văn. Bây giờ cũng không cần tính toán, cơ hồ mỗi lần ngưng kết ra một phù văn đều vô cùng thuận lợi, gia nhập vào vòng tuần hoàn của cầu hình Ngũ Hành Phù Trận, cho dù có hơi khiếm khuyết thì cũng sẽ được tu chỉnh trong phù trận.



Vào lúc ba trăm đạo Ngũ Hành phù triện hoàn thành thì phù trận dạng cầu hình vô cùng huyền diệu kia từ từ lộ ra ngũ sắc quang mang. Ngay cả Đại Hỗn Nguyên chân lực trong kinh mạch hắn vốn màu xám cũng chuyển thành năm màu trộn lẫn, mặc dù còn chưa rõ ràng nhưng chính xác đã sinh biến hóa.



Nhạc Vũ vừa kinh sợ vừa vui mừng. Sau khi mở mắt thì hình ảnh đầu tiên chính là Sơ Tam đứng ở trước mặt trợn to hai mắt đang nhìn, trong ánh mắt vừa có nghi ngờ tò mò, lại có ý thân cận nồng đậm.



Chẳng qua là hơi chuyển niệm, Nhạc Vũ liền biết nguyên do. Vốn Sơ Tam giờ đã coi hắn là cha, mà hiện giờ Ngũ Hành Phù Trận trong đan điền của hắn chắc là cũng cùng khí tức và dao động linh lực với Kim Hoàng Tước.



Lúc này linh trí Sơ Tam đã tương đương với một đứa trẻ mười hai tuổi, đã có thể phân biệt được sự vật căn bản. Nhưng nguyên nhân chính là nó biết rõ "phụ thân" của mình lại không cùng loài với mình, vì thế cảm thấy nghi ngờ.



Mỉm cười vỗ nhẹ lên đầu Sơ Tam, thần tình của Nhạc Vũ lại chuyển sang ngưng trọng. Hắn hít nhẹ một hơi bắt đầu điều tiết chân khí trong cơ thể, mô phỏng tuần hoàn linh lực của Ngũ Sắc Thần Quang của Sơ Tam. Lúc kinh lạc bên trong lưu động thì ngay sau đó hội tụ Ngũ Hành linh lực ở lân cận, còn cầu hình Ngũ Hành Phù Trận trong đan điền cũng chợt khuếch tán ra ngoài cơ thể, tạo thành một tầng hào quang ngũ sắc quang người.
- Nếu không thể phục dụng thì làm sao mang thứ này ra ngoài?.



Nhạc Vũ nghe vậy nhất thời đáy lòng trầm xuống, đây chính là vấn đề hắn đang phiền não. Trên người hắn cũng đeo không ít dược bình, nhưng thanh linh ngọc dịch này lại bất đồng với những linh dược bình thường, nếu cứ thế mang ra ngoài thì chỉ sợ linh hiệu sẽ biến mất.



Thật ra vấn đề cũng không chỉ dừng lại ở chỗ linh dịch này, những linh dược trong dược viên này cũng thế. Nếu không có đồ đựng vùng phương pháp thu hoạch thích hợp thì chắc chắn phần lớn sẽ khô héo.



- Mang ra ngoài có tác dụng gì không?



Nhạc Băng Thiến hỏi lại.



- Đừng quên vẫn còn một đại gia hỏa đang đợi ngoài kia, chúng ta căn bản không qua được hồ kia.



Nhiễm Lực nghe vậy cười nhẹ:



- Gia hỏa kia cũng không thể trấn giữ mãi được ở đó! Chờ đến lúc nó trở về đáy hồ thì chúng ta dùng cơ quan khôi lỗi xông qua là được!



Nhạc Vũ nhíu mày, hắn vốn cũng tính toán như thế. Vừa rồi hắn dùng tiễn chỉ dò xét linh trận thì cũng không thấy li giao kia có động tĩnh.



Hiển nhiên linh thú hộ vệ này không có biện pháp hoặc là không có hứng thú ở lâu trên mặt hồ, cơ hội xông qua rất lớn.



Chẳng qua phương pháp này có hung hiểm nhất định nên hắn liệt vào hạ sách, tóm lại trước lúc rời đi, hắn sẽ nghĩ lại cách khác.



Mắt thấy xương cốt và cơ nhục trong cơ thể Sơ Tam phát ra thanh âm lách cách nhưng không thấy có nguy hiểm gì. Nhạc Vũ đứng lên, trong ánh mắt kinh ngạc của Nhạc Băng Thiến cùng Nhiễm Lực, tiến về phía cổng của Dược Viên.