Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 184 : Bát cấp Li Giao

Ngày đăng: 20:44 20/04/20






Khóe môi Nhạc Vũ lộ ra tia mỉm cười như có như không. Cho dù nữ nhân này thông minh cơ trí như thế nào, nhưng gặp phải mấy tên tham lam phía trước vẫn rất khó kìm chế tâm ý của mình, làm ra phán đoán chuẩn xác.



Mấy tu sĩ Linh Hư cảnh này đã đi hết, cho dù một mình Mục Hi Ngọc lưu lại cũng không làm được gì.



- Tiểu Vũ, huynh thả bọn họ đi vào làm gì?



Nhìn tình hình trong khung kính, Nhạc Băng Thiến nhíu mày, trong lúc nhất thời không hiểu rõ dụng ý của huynh trưởng:



- Để cho bọn hắn đấu nhau một chút, tiêu hao thêm pháp lực chẳng phải là tốt hơn?



- Ý của thiếu gia có phải là đem mấy người này tách khỏi mấy tu sĩ đang ở bên ngoài trận hay không?



Nhiễm Lực như có điều suy nghĩ sờ sờ cằm, càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này tuyệt diệu vô cùng.



Nhạc Vũ thoáng cười, lại đưa ánh mắt tán thưởng nhìn Nhiễm Lực.



Tâm tư của hắn tuy Nhiễm Lực chưa hoàn toàn đoán trúng, nhưng cũng đã nói đúng phân nửa.



Sở dĩ như thế, hơn phân nửa là do hắn bất đắc dĩ bố trí. Lúc hắn tiếp quản hộ phủ đại trận, vẫn còn hơi chậm một chút.



Then chốt của Linh trận ở bên ngoài đã bị mấy người liên thủ phá vỡ mấy chục nơi, cả ảo trận đã có sơ hở không nhỏ. Dù hắn dùng thủ đoạn thế nào, cũng không cách nào ngăn cản được quá trình phá trận của những người này. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn



Mà tầng ngoài ảo trận, cố nhiên có thể ngăn cản được bọn hắn một ít thời gian, tiêu hao pháp lực của bọn hắn một chút. Nhưng nếu bọn hắn quyết định toàn lực đẩy mạnh công kích, như vậy ngoại trừ mấy tên tu sĩ Linh Hư cảnh, ít nhất còn có thêm mấy chục tiên thiên cường giả trở lên.



- Thì ra là như vậy!



Nhạc Băng Thiến bỗng nhiên vỗ mạnh tay:



- Chỉ cần ảo trận bên ngoài không phá, như vậy mấy tên kia cũng đừng nghĩ đi vào!



Nhớ tới đối thủ thoáng chốc đã giảm xuống thật nhiều, tâm tình của nàng nhất thời cảm thấy thật sự thoải mái nhiều hơn.



Nhạc Vũ khẽ cười, lại tiếp tục tế luyện hai kiện cửu phẩm pháp khí. Sau đó hắn lấy ra mấy khối mộc bài lấy được ở đại điện, còn có Tử Sắc Hồn Ngọc cỡ móng tay.



Lúc trước hắn vẫn luôn kỳ quái, những vật này dùng để làm gì, nhưng không cách nào tìm hiểu được. Đặc biệt là mộc bài, mặc dù không phải Hồn Ngọc, nhưng lại có được tính chất tương tự, cũng không biết làm từ loại linh mộc nào.




Cự ly từ cửa đường hầm đến Tàng Khí Các không tới hai ngàn bước, đổi lại thường ngày bọn họ còn có thể chậm rãi thưởng thức một phen.



Nhưng giờ phút này biết rõ người của Phù Sơn Tông chẳng biết sẽ khi nào sẽ đến, nên không hẹn đều cùng bước nhanh hơn.



Nơi này trước kia Nhạc Vũ tiến vào có chút khó khăn, nhưng lúc này mấy người tiến vào lại không chút trở ngại.



Khi nhìn thấy linh binh mục nát, tuy đều có vẻ vui vẻ nhưng đa số đều thở dài.



Đợi lên tầng thứ hai, thần sắc mọi người đều cứng lại.



Ngay cả Mục Hi Ngọc cũng cảm thấy kỳ lạ, không phải nàng kinh ngạc vì nơi đây có pháp khí pháp bảo trân quý, mà đang hoài nghi phán đoán trước đó của mình.



Nếu không ai tới trước một bước thì cũng thôi, nhưng nếu đúng như nàng suy nghĩ, như vậy người kia thật đúng là bỏ xuống được!



- Đáng tiếc tất cả đều là chút pháp khí tà môn. Nhưng nếu có thể tìm được Luyện Khí sư thích hợp sửa lại, hẳn ít nhất có thể phát huy được ba bốn thành thực lực!



Tiện tay cầm lấy một thanh Tử Mẫu Ma Anh kiếm tứ phẩm huyền binh, Sa Thiên Quân cười một tiếng, trong lòng đối với phòng luyện đan càng thêm mấy phần mong đợi. Nhưng vào lúc này vẫn còn một cửa ải khó khăn cần đi qua.



- Không biết những món đồ này, chư vị ý muốn phân chia như thế nào?



Không khí bên trong nhất thời trầm trọng, mấy người Thượng Quan Kim Dĩnh đều bình tĩnh nhìn vào Tử Lôi Châu. Dù nội tâm của Mục Hi Ngọc cũng cảm thấy khẩn trương, pháp bảo lôi hệ phẩm cấp bậc này, dù bên trong Thái Huyền Tông cũng cực kỳ hiếm thấy.



Nếu rơi vào tay những người kia, nàng càng không cách nào yên tâm. Những pháp bảo này tuy đều bị phong ấn tạm thời còn chưa cách nào sử dụng, nhưng ai cũng không thể dám chắc trong bọn họ có người có được pháp bảo nào đó chuyên phá giải phong cấm hay không.



Duy chỉ có vẻ mặt Quách Thành lại làm ra vẻ rộng rãi, trong lòng hắn dù hối hận, nhưng hắn đã lỡ miệng thề thốt, quả quyết không thể chủ động vi ước.



Yên tĩnh một lúc lâu, Hác Nghệ rốt cục thở dài:



- Ta xem dù phân chia như thế nào, nhất thời cũng khó làm mọi người hài lòng. Không bằng tạm thời để xuống, chuyển qua bên phòng luyện đan xem một chút?



Mọi người nhìn nhau, đều lộ ra vẻ đồng ý.



Mà bên trong hậu điện, Nhạc Vũ lại đem quả cây trong tay cắn một miếng, trên mặt cũng không hề biểu lộ chút cảm xúc gì.