Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 187 : Thân thể Ngôn Linh

Ngày đăng: 20:44 20/04/20






- Chẳng lẽ chính là Ngôn Linh thuật?



Đáy lòng Nhạc Vũ lần nữa trầm xuống, sự cảnh giác đối với nữ nhân này lại tăng vọt, bất quá lúc nói ra từ này thì trong lòng hắn vẫn có chút không xác định.



- Thiếu gia, Ngôn Linh thuật là cái gì? Nhiễm Lực hỏi vẻ kỳ quái, hắn không hiểu làm sao Sa Thiên Quân đột nhiên bị đánh rớt từ trên không, lại nghe được mấy từ của Nhạc Vũ thì càng khó hiểu.



Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, lúc này hắn đang tập trung quan sát biến hóa của chiến cuộc nên cũng không rảnh để đi giải thích với Nhiễm Lực cùng Nhạc Băng Thiến. Cái gọi là Ngôn Linh thuật nói đúng ra là tùy ngôn xuất pháp.



Pháp thuật này vừa có điểm giống lúc niệm chú sử dụng phù pháp vừa có điểm bất đồng. Cái sau nhất định phải lấy tư thế và pháp lực phối hợp mà cái trước là trực tiếp bỏ qua tất cả quá trình thôi động bí pháp, trực tiếp lấy thanh âm làm đạo pháp.



Linh lực đã sớm hội tụ bên ngoài cơ thể còn thanh âm dùng để khởi động, lấy phương thức cộng hưởng âm tần để phụ trợ chỉ huy và thôi động linh lực.



Theo như Tịch Nhược Tĩnh nói thì phương thức này cần tu vi ít nhất Nguyên Anh kỳ trở lên, thể chất đến trình độ nhất định mới có thể dần dần học được. Bất quá với một số người có thiên tư đặc biệt tốt, năng lực khống chế đối với linh lực thiên địa cực mạnh thì cũng có thể chỉ ở Linh Hư cảnh đã có thể bước đầu nắm giữ loại pháp môn này.



Sở dĩ Nhạc Vũ không thể xác định, thứ nhất bởi vì cái gọi là Ngôn Linh thuật này cũng chỉ là do Tịch Nhược Tĩnh nghe qua rồi nói lại, rốt cuộc có thổi phồng hay không thì hắn cũng không biết. Thứ hai là mới vừa Mục Hi Ngọc dùng thủ đoạn gì đánh rớt Sa Thiên Quân thì chỉ trong khoảnh khắc nên Nhạc Vũ không thấy rõ..



Theo như Nhạc Vũ suy nghĩ thì hoặc là Mục Hi Ngọc có thủ đoạn gì khác hoặc là còn chưa chân chính nắm giữ Ngôn Linh thuật.



Nếu như là khả năng sau thì thiên tư về đạo pháp của nàng thật khiến cho người ta tuyệt vọng!



Vành môi Mục Hi Ngọc tiếp tục nhả ra một tia máu rồi quát lạnh:



- PHÁ...!



Thanh âm này vừa vang lên thì bụi cự đằng đang bao phủ quanh đám tơ bạc trong nháy mắt bị phá thành nát bấy, còn những tơ bạc kia lại được giải khai ước thúc, tiếp tục khôi phục hoạt động. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.



Nhạc Vũ âm thầm cảm thán, mức độ bền chắc của bụi cự đằng kia chắc chắn vượt xa Huyền Huyêt Đằng. Hơn nữa linh chủng này mỗi lần thăng lên một cấp bậc cần phải tăng thêm bao nhiêu lần lực đạo, vì thế hắn đoán để khóa lại được những sợi tơ bạc này cần phải lục phẩm trở lên.
Nhạc Vũ vui mừng cười một tiếng, xoa đầu Nhạc Băng Thiến rồi đi ra khỏi cửa điện. Hắn cũng không cảm thấy muội muội của mình nhát gan, một nữ hài chưa đầy mười ba tuổi, ở vào thời đại máu tanh này luôn phải đối mặt với nguy hiểm, tùy thời đều có thể tử vong. Với biểu hiện của Nhạc Băng Thiến đã có thể coi là rất dũng cảm.



Thật ra bản tâm Nhạc Vũ thực không muốn Nhạc Băng Thiến gia nhập chiến đấu . Nhưng lần này nếu không có nàng tương trợ thì hắn cũng không nắm chắc được mấy phần. Cũng may nhiệm vụ lần này của Nhạc Băng Thiến cũng không tính là rất nguy hiểm.



Thương thế Thượng Quan Kim Dĩnh rất nặng, sau khi rời đi chiến trường thì tìm một chỗ khá xa để chữa thương. Nhạc Vũ thông qua thần thức cảm giác được khoảng cách song phương càng lúc càng gần, sát ý trong mắt hắn cũng bành trướng đến cực hạn.



Ý nghĩ của hắn là đem mấy người này giải quyết hoặc là bức lui, sau đó dưới sự che chở của đại hình ảo trận sẽ trốn khỏi đây. Nhưng nếu nữ nhân này không kiếm được chỗ tốt này mà đi ra ngoài thì chắc chắn sẽ đổi thái độ nhờ mấy đại tông phái phong tỏa nơi đây.



Có tu sĩ Linh Hư cảnh chủ trì, thành công thoát đi của bọn họ sợ là sẽ giảm xuống bằng không.



Ngoài ra Nhạc Vũ càng không muốn hết thảy những thứ trong biệt phủ, bao gồm cả những pháp bảo và đan dược bị người khác biết được.



Cho nên từ bất cứ lý do gì hắn cũng tuyệt không cho phép Thượng Quan Kim Dĩnh còn sống!



Hắn tuy không biết mức độ bị thương mới vừa rồi của lão bà này thế nào. Bất quá nếu Mục Hi Ngọc một lòng muốn giải quyết một đối thủ thì chắc chắn sẽ không nương nhẹ.



Nhạc Băng Thiến cùng Nhiễm Lực đều không thể thao túng chân khí của mình, nhưng hai người trong ảo trận che chở thì cũng không sợ những người khác phát hiện. Bất quá khi ba người đến gần khoảng trăm trượng thì bên tai đã truyền đến thanh âm Thượng Quan Kim Dĩnh.



- Rốt cuộc là người phương nào lén lút ở bên kia?



Thanh âm vừa dứt thì một kiếm mang hình mũi tên đã bắn tới, chẳng qua bị ảo thuật ảnh hưởng nên bị lệch khá xa. Nhạc Vũ mỉm cười, không những giảm mà còn tăng nhanh tốc độ. Nhạc Băng Thiến lúc này đã dừng lại, theo lời của Nhạc Vũ giương Băng Nghệ cung lên bắn ra một mũi tên mang theo hàn khí kinh người về phía Thượng Quan Kim Dĩnh.



Mũi tên này vừa bay được nửa đường thì băng hàn hội tụ đã đóng băng những thứ xung quanh, tốc độ nhờ vào Tật Phong Thuật đã tăng lên cực hạn.



Thượng Quan Kim Dĩnh vẫn bị ảo giác bao phủ, đến lúc mũi tên chỉ còn cách năm mươi bước mới bừng tỉnh.