Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 222 : Sát ý khó nén!

Ngày đăng: 20:44 20/04/20




Nhạc Vũ đi tới cửa lâm viên, chỉ thấy Trương Kim Phượng bị hai nữ hài đè trên mặt đất, trên mặt sưng đỏ không chịu nổi. Tuy nước mắt vòng quanh trên mặt nàng, nhưng cuối cùng vẫn không chảy xuống. Cặp mắt mở to, tràn đầy vẻ không cam nhìn trừng trừng trước người mình.



Dù sao không hổ là cháu gái của Nhạc Trương thị, vẫn có phẩm chất kiên cường bất khuất.



Khóe môi Nhạc Vũ xẹt qua nụ cười, sau đó lập tức thu liễm. Hắn nghĩ thầm nếu nàng thật sự không có cốt khí quỳ xuống trước mặt người khác, thật sự sẽ làm cho hắn thất vọng.



Kế tiếp tầm mắt của hắn lại chuyển hướng mấy người khác, sau đó cau mày. Hai mươi mấy thiếu nam thiếu nữ, còn chưa tới tiên thiên. Duy nhất đáng chú ý chính là thiếu niên đang khoanh tay trước ngực đứng đối diện Trương Kim Phượng nhếch môi cười lạnh, cùng nữ hài đang tát vào mặt Trương Kim Phượng.



Thiếu niên đã đạt tiên thiên, thiếu nữ khoảng mười sáu tuổi, đã đạt tới hậu giai đỉnh phong. Với độ tuổi này, thiên tư như vậy đáng được xưng là kinh người, đặt ở tông môn như Phù Sơn Tông, hơn phân nửa lấy được thân phận chân truyền đệ tử. Mà ở Quảng Lăng Tông, cho dù yêu cầu cao hơn rất nhiều, nhưng có thân phận như vậy cũng đã không tệ. Về phần thiếu niên kia càng thêm bất phàm.



Làm cho hắn thất kinh chính là, hai người này hắn từng gặp qua bên trong Truyền Pháp đại điện, điều này làm nội tâm Nhạc Vũ cười khổ, nếu như người bị đánh chỉ là người xa lạ, hơn phân nửa hắn sẽ làm như không thấy, không tới lúc bất đắc dĩ hắn thật không nguyện ý xung đột với hai người này. Nhưng vấn đề là bây giờ người quỳ trên mặt đất chính là biểu muội hắn. Nếu hắn không để ý tới, đừng nói Nhạc Trương thị sẽ không vui, ngay cả trong lòng hắn cũng sẽ có gút mắc.



Thở dài một tiếng, Nhạc Vũ đang muốn đi tới, đã nghe ở hướng kia lại truyền đến tiếng cười khẽ.



- Nói như vậy, ngươi không chịu dập đầu với ta? Ha hả! Vừa lúc ta đã đánh mệt mỏi, mấy người các ngươi tới đây thay ta. Tát thêm năm mươi cái, nếu nàng ta còn cứng đầu như vậy, thì đánh gãy gân tay chân, lột sạch ném ra ngoài viện cho ta, mặc cho các ngươi xử trí!



Trong nội tâm Nhạc Vũ đột nhiên bốc lên cỗ lửa giận, mãnh liệt kích động bên trong lồng ngực.



Ban đầu hắn còn tưởng rằng chẳng qua chỉ là tranh chấp giữa những tiểu hài tử, cho dù đám người kia làm quá mức một chút, nhưng cũng không có chuyện gì lớn. Dù sao loại chuyện này đừng nói là xảy ra ở thời đại võ lực làm chủ, mạng người như cỏ rác, cho dù là kiếp trước của hắn thỉnh thoảng vẫn thường phát sinh.



Nhưng việc đánh gãy gân tay chân, sau đó còn lột sạch y phục gì đó, thật sự quá mức! Nếu như nói ban đầu hắn muốn ra mặt cứu Trương Kim Phượng là vì bất đắc dĩ bởi quan hệ huyết thống, như vậy giờ phút này thật sự đã sinh lòng sát niệm đối với nữ hài kia!



- Dừng tay cho ta!
- Kim Phượng, vết thương trên người ngươi làm sao có? Trong những người này rốt cục có mấy người động thủ?



Trương Kim Phượng có chút không giải thích được, chẳng qua tiện tay chỉ chỉ. Sau đó trong nháy mắt nàng chỉ cảm thấy có một đạo đao mang quét qua. Ngay khi Trương Kim Phượng lại chăm chú nhìn lên, cũng chỉ thấy người bị nàng chỉ tay hai tay đã bị chặt xuống!



- Kế tiếp còn có ai?



Nhạc Vũ vung tay lên, đem chân khí hất văng dòng máu vung ra xa mấy thước, sau đó lại quét mắt nhìn về phía người khác.



Giờ khắc này Trương Kim Phượng không còn cách nào tiếp tục chỉ điểm. Cho đến khi Nhạc Vũ cúi người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng, lúc này mới đưa ngón tay dời về người khác.



Lúc này những thiếu niên nam nữ quanh thân đã hoàn toàn khủng hoảng, người bị chặt gãy hai tay đang phát ra tiếng kêu thảm, từng tiếng gào kích thích thần kinh bọn hắn. Khi ngón tay Trương Kim Phượng dừng lại, người vừa bị nàng chỉ vào liền xoay người chạy ra cửa lâm viên.



Nhưng sau một khắc, một đạo kiếm quang nhanh chóng đuổi theo, từ mắt cá chân người nọ trở xuống đều bị một kích nát bấy trong nháy mắt! Lần này Tân Minh mới kịp phản ứng. Nhưng vào lúc này hắn không dám vọng động chút nòa, ngay khi ánh kiếm của Nhạc Vũ bắn ra, một cỗ lực lượng tinh thần áp bách cực lớn cũng tràn đến. Trong một khắc, Tân Minh rốt cục ý thức được mình cùng thiếu niên trước mắt chênh lệch khổng lồ tới mức độ nào. Trên thực tế, giờ phút này bao gồm cả muội muội của hắn, ai cũng tuôn mồ hôi lạnh ròng ròng.



- Còn có ai nữa không?



Phảng phất như vừa làm ra chuyện bé nhỏ không đáng kể, sắc mặt Nhạc Vũ lạnh lùng quay đầu. Nhưng Trương Kim Phượng vừa nghe vậy, lại liên tục lắc đầu, mới vừa động thủ quả thật chỉ có hai người.



Lúc này hai mắt Nhạc Vũ sắc bén như đao nhìn thẳng Tân Oánh:



- Như vậy nữ nhân này vừa đánh ngươi bao nhiêu bạt tai?