Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 238 : Quảng Lăng thất phong
Ngày đăng: 20:44 20/04/20
Trầm Như Tân vừa nghe được lời của Nhạc Vũ, gương mặt thoáng kinh ngạc khẽ cau mày, hắn thật sự không ngờ tới Nhạc Vũ lại có hứng thú với việc luyện đan luyện khí.
Trong lòng hắn có chút xem thường, nhưng với giao tình ngắn ngủi của song phương, cũng không nên nhiều lời. Bất quá nghĩ đến nếu đã cùng xuất thân từ Tiểu Quan Phong, mình cùng hắn lại mang theo trách nhiệm chấn hưng nhất mạch, như vậy cần khuyên nhủ cũng nên khuyên một câu.
Trầm ngâm một hồi lâu, Trầm Như Tân chợt thở dài.
- Nhạc sư đệ, ngươi có biết vì sao chưởng giáo chân nhân tuy đã biết thiên phú kinh người của ngươi, nhưng vẫn cứ muốn an bài ngươi ở Tiểu Quan Phong đã suy bại này không?
- Điều này Nhạc Vũ thật sự không biết.
Nhìn thấy vẻ mặt trịnh trọng của Trầm Như Tân, sắc mặt Nhạc Vũ cũng chợt lạnh xuống:
- Chẳng lẽ trong chuyện này lại có duyên cớ gì?
Trầm Như Tân đầu tiên lắc đầu không đáp, sau đó hỏi ngược lại:
- Như vậy Nhạc sư đệ cho rằng, tông môn tu tiên như Quảng Lăng Tông chúng ta, tồn tại lại có gì cần thiết?
- Thiên đạo hiểm ác, lòng người vô thường. Chúng ta cùng hợp lực so sánh với một mình độc ảnh, bị người khác khi dễ vẫn thỏa đáng hơn. Ngoài ra môn phái truyền thừa cũng giúp cho hậu nhân được lợi.
Nhạc Vũ đầu tiên cũng nhẫn nại nói vài câu. Nhìn thấy Trầm Như Tân chỉ gật nhẹ đầu, cũng không mở miệng nói chuyện, thoáng cau mày:
Rạng sáng hôm sau, Nhạc Vũ khống chế Xuyên Vân Toa rời khỏi Tiểu Quan Phong, chạy thẳng xuống chân núi Hợp Dương Phong. Nhưng Nhạc Vũ phải đợi hồi lâu ở ngoài cửa từ đường, khi nhìn thấy cửa viện mở ra, mới thấy Hà Phàm đi ra cửa, vẻ mặt thật cổ quái.
- Ta nghĩ ở trong Quảng Lăng Tông này, có thể có được lòng thành như sư điệt, chỉ sợ không còn ai khác. Dù là sư thúc cũng tự giác xấu hổ. Nếu chư vị tổ sư Quảng Lăng Tông biết được không biết an ủi thế nào.
Lời tuy nói như thế, nhưng ánh mắt quái dị trong con ngươi Hà Phàm cũng hiện lên thật rõ ràng. Chuyện lao dịch này, tất cả mọi người trong Quảng Lăng Tông tránh né còn không kịp, duy chỉ có Nhạc Vũ tự mình xin chịu phạt không nói, còn tích cực vào Vạn Tiên Quật tới cực điểm.
Trong lòng hắn âm thầm phỏng đoán, chẳng lẽ Nhạc Vũ muốn lấy lòng Phong Điện Tôn? Nhưng khi nghĩ lại cảm giác không giống lắm. Đệ tử chân truyền như họ, căn bản không cần đi nịnh bợ tiền bối. Chỉ cần tiến cảnh tu vi không tệ, các trưởng bối sẽ vô cùng sủng ái.
- Thật ra sư điệt cũng không cần tới quá sớm, mỗi ngày mặc dù lao dịch bận rộn, nhưng vẫn có quy định canh giờ.
Nhạc Vũ âm thầm cười khổ, sở dĩ hắn sớm chạy tới nơi này, một mặt là vì cực kỳ khao khát tiếp xúc với thi thể các tu sĩ Nguyên Anh cùng Kim Đan, một mặt không chịu được áp lực cổ quái khi chung đụng với Chiến Tuyết. Nhưng những điều này lại không thể nói thẳng ra ngoài miệng.
Nhưng Hà Phàm cũng không quản hắn muốn làm gì, chỉ muốn dụng tâm kết giao. Dẫn hắn vừa đi vừa nói chuyện, đi vào bên trong cửa hang đá ở bên hông từ đường.
Lúc vừa bước vào cửa, vẻ mặt Nhạc Vũ hơi ngẩn ra, chỉ thấy đối diện đi tới một người, rõ ràng chính là Tạ Hạo. Mà thần sắc của Hà Phàm cũng trở nên nghiêm túc, hướng đối phương khẽ gật đầu làm lễ.
Nhạc Vũ cũng không làm theo, tuy bối phận hai người kém một bậc, nhưng Tạ Hạo lại là Nguyên Anh tu sĩ chuyển thế, dù chưởng giáo chân nhân cũng phải lễ kính, hôm qua ở tế sư đại điện, hắn cũng chỉ cúi người hành lễ xem như xong chuyện.
Hắn chẳng qua thấy kỳ quái, chẳng lẽ đối phương tới sớm như vậy là muốn hấp thu pháp lực trong thi thể kiếp trước?