Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 240 : Sơ hở nho nhỏ
Ngày đăng: 20:44 20/04/20
Quả nhiên! Khi hình ảnh phân tích cơ nhân kết cấu của thi thể Kim Đan tu sĩ hoàn toàn hoàn thành trong đầu Nhạc Vũ, hắn không khỏi khẽ lắc đầu.
Tế bào cốt tủy của tu sĩ Linh Hư cảnh Tâm Động kỳ vẫn chỉ là màu bạc nhàn nhạt, mà tu sĩ Kim Đan cũng đã bao phủ một tầng màu bạc dày đặc, hơn nữa trong đó còn có chút xu hướng chuyển hóa thành màu vàng nhạt. Nhưng có lẽ do nguyên nhân cảnh giới của tu sĩ này chỉ vừa tới Cố Đan, vì thế dấu hiệu còn chưa được rõ ràng.
Làm Nhạc Vũ cảm thấy vạn phần bất đắc dĩ chính là khi hắn phân tích tầng ngoài cơ nhân nhất cấp, chỉ có tầng ngoài biểu hiện ra, những nơi khác phần lớn là trống không, nghĩ tới có lẽ còn chưa phân tích được. Hắn có cảm giác nếu không phải hệ thống đã tiến hóa, chỉ sợ ngay cả phần thô thiển nhất này cũng không cách nào tiến hành phân tích.
Cười khổ một tiếng, Nhạc Vũ thu hồi Đại Hỗn Nguyên chân khí, sau đó chợt cảm giác choáng váng hoa mắt.
Một mặt là vì phân tích vượt ngoài năng lực, tiêu hao quá nhiều trí nhớ. Một mặt là bởi vì Đại Hỗn Nguyên chân khí gần sắp khô kiệt.
Vị Kim Đan tu sĩ trước mặt mặc dù vẫn lạc, nhưng dư âm pháp lực bên trong cơ thể cộng thêm phòng hộ cấm chế Linh trận, cho dù bị Kim Đan tu sĩ cầm theo ngũ phẩm huyền binh chính diện công kích, cũng khó mà công phá phòng ngự. Điều này cũng chính là nguyên nhân Quảng Lăng Tông dám lưu lại di thể của những vị tiền bối tổ sư như thế. Nhìn như có chút tùy ý, thật ra cũng bảo vệ rất vẹn toàn.
Nếu không phải lúc hắn xâm nhập vào, đem Hỗn Nguyên chân lực chuyển thành Ngũ Sắc Thần Quang, hóa giải Linh trận phòng hộ cùng pháp lực bản thân tu sĩ Kim Đan này, thật rất khó tiếp xúc được thi thể trước mắt.
Đợi khi cảm giác choáng váng đã hồi phục lại, Nhạc Vũ bắt đầu chính thức khắc lục phù văn, giữa chân mày dần dần lộ ra vài phần vui vẻ.
Thật ra trong lòng hắn cũng không cảm thấy thất vọng. Đối với tình hình hôm nay, hắn đã sớm dự đoán trước. Chẳng qua ngày sau chỉ sợ hắn càng phải tiêu phí thêm thời gian đến đọc thêm tàng thư. Nếu hệ thống trí năng phụ trợ có thể tiếp tục tiến hóa, như vậy việc phân tích cơ nhân càng sâu thêm một tầng, thậm chí hoàn thành cả phân tích, cũng không phải không có khả năng.
Hơn nữa lần này cũng không phải hoàn toàn không đạt được gì, ít nhất lúc trước phân tích cơ nhân của hai tu sĩ Linh Hư cảnh đã đạt được so sánh. Thân thể cùng tế bào kết cấu của di thể đối với giai đoạn tôi thể sau đó của hắn cũng giúp ích không nhỏ.
Nhạc Vũ khẽ mỉm cười, lại thi lễ, thấy đối phương phất tay mới dời bước đi ra khỏi cửa động. Lẽ ra lúc này hắn nên cảm thấy dễ dàng mới đúng, nhưng trong lòng mơ hồ thấy không thích hợp, cảm giác như mình đã bỏ sót chuyện gì.
Hắn dốc sức suy nghĩ, nhưng lại thế nào cũng không nghĩ ra.
Thoáng suy ngẫm, Nhạc Vũ lại buồn cười lắc đầu, lại bước nhanh hơn. Con đường nơi này tuy phức tạp, nhưng chỉ cần những nơi hắn từng đi qua, chưa bao giờ bị quên lãng.
Nhưng giờ phút này Nhạc Vũ không hề hay biết chính là, sau khi hắn đi ra ngoài, vẻ mặt lạnh nhạt của Tào Vấn chợt động, bước nhanh tới nhìn vào những dụng cụ đựng linh mặc, cầm lên tinh tế xem xét. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
- Một hai canh giờ trước! Nhìn vẻ lắng đọng cùng độ khô ráo của linh mặc, tuyệt không sai. Hắn thật sự chỉ dùng hai canh giờ.
Ngay khi hoàn toàn chứng thực phỏng đoán, hai tay Tào Vấn không nhịn được khẽ run. Tiếp theo hắn hít sâu một hơi, đem những dụng cụ đặt xuống, sau đó lại dùng tay chạm vào bộ phận trận đồ Nhạc Vũ vừa vẽ trước đó.
Giờ khắc này, linh thức của lão nhân hoàn toàn mở ra với khả năng lớn nhất, dò tìm mỗi một bút sâu cạn nặng nhẹ bên trong, cùng phân bộ của Thiên Niên Đào Mộc ngưng kết cố định, toàn bộ trình độ hô ứng cùng cộng hưởng của Linh trận cùng thiên địa linh khí.
Theo thời gian trôi qua, ý vui mừng trên mặt vị lão nhân càng lúc càng tràn đầy, đến cuối cùng hắn không chút do dự xoay người rời đi thật nhanh, cũng không để ý tới dáng vẻ bản thân, bước nhanh chạy thẳng ra ngoài cửa động.
Ngay khi hắn vừa xông lên tầng thứ hai, Tào Vấn chợt nhìn thấy bóng người chợt lóe trước mắt, khi hắn chăm chú nhìn lại, chính là Hà Phàm ngăn cản đường đi của mình.