Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 278 : Yêu thú lui tán

Ngày đăng: 20:45 20/04/20




Trong đầu vừa toát ra ý nghĩ này, Nhạc Vũ liền thấy thú triều cùng cầm hải ở phương xa đang điên cuồng hướng khắp nơi lủi trốn.



Một ít yêu cầm cao cấp tốc độ còn trốn nhanh hơn những yêu thú chạy đầy mặt đất. Chỉ trong thời gian chớp mắt, đã chạy đến gần chỗ náu thân của Nhạc Vũ cùng Chiến Tuyết. Nhưng những con yêu thú ngày thường vốn vô cùng hung ác kia, giờ phút này lại giống như không hề nhìn thấy hai người, bay vút qua bên cạnh. Nhạc Vũ vẫn nhìn thấy xung quanh đều là hình ảnh của bầy thú cùng yêu cầm đang bỏ chạy.



Trong tích tắc sau, trên Quảng Lăng sơn truyền tới tiếng gầm thét như sấm rền. Lại giống như âm thanh rống giận khi hắn cùng Đoan Mộc Hàn bị Lệ Thiên Tuyết phục kích đã nghe được.



Theo thanh âm này, yêu thú còn trong vòng năm mươi dặm Quảng Lăng sơn hơn phân nửa đều sợ run bò lổm ngổm trên mặt đất, một lúc sau mới miễn cưỡng bò dậy, lại hướng Quảng Lăng sơn hội tụ đi qua.



Nhưng cho tới lúc này, trong những yêu thú cùng cầm điểu kia, có ít nhất một thành bỏ chạy thật xa, chút ít yêu thú cao cấp nghe được thanh thế kia càng thêm suy sụp. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



Nhìn cảnh này trong lòng Nhạc Vũ cảm thấy thật nghi ngờ.



- Không phải là yêu thú hóa hình, cũng không phải người của Lệ gia! Đưa tới lôi kiếp làm những yêu thú chạy tứ tán, cho dù có ép buộc bọn chúng quay lại, cũng không vung ra được ba thành chiến lực lúc bình thường. Nghĩ đến đám yêu tộc kia cho dù ngu xuẩn, cũng không làm ra chuyện không khôn ngoan này. Nói như vậy người độ kiếp chẳng lẽ là tu sĩ Quảng Lăng Tông chúng ta? Động tĩnh như vậy, sợ hơn phân nửa là hóa đan thành anh kiếp đi?



Trong lòng Nhạc Vũ khẽ động, gọi Chiến Tuyết mang hắn bay về Quảng Lăng sơn. Ngay khi bay tới chỗ gió xoáy, thiên địa uy áp càng thêm rõ ràng. Trong lờ mờ có thể nhìn thấy vô số mây đen đang hội tụ trên Quảng Lăng sơn, còn có lôi quang không ngừng chớp động.



Vào lúc này, trong lòng Nhạc Vũ lại cảm thấy rét lạnh.



Tu sĩ có tu vi Kim Đan hậu kỳ trong Quảng Lăng Tông thật sự không nhiều lắm, mà đạt tới cảnh giới hóa đan thành anh chỉ có ba người. Trong đó có hai vị sư thúc tổ đã theo chưởng giáo chân nhân rời đi, như vậy còn lại chỉ có một mình Xương Băng Hồng.




Ban đầu cho Nhạc Vũ chạy trước, cũng là cử chỉ bất đắc dĩ, không biết hiện tại hắn đã ra sao? Với tốc độ của Xuyên Vân Toa, có thể tránh được đám đạo chích kia hay không?



Ngay khi Đoan Mộc Hàn còn đang tràn ngập lo lắng, hướng phía nam Quảng Lăng sơn tìm kiếm, Nhạc Vũ lại đang ngửa đầu bình tĩnh nhìn lên bầu trời, trong con ngươi thỉnh thoảng hiện lên tia sáng rực.



Ngay khi kiếm quang xông lên trời, Nhạc Vũ cũng đã biết được, liền cùng Chiến Tuyết và Sơ Tam hạ xuống đất tạm thời bố trí Linh trận giấu diếm khí tức của bọn họ.



Cho nên vô luận là yêu thú hay yêu cầm khi bay ngang qua trên bầu trời hoặc chạy dưới đất, đều không hề phát hiện sự hiện hữu của bọn họ.



Nhưng sau khi nguy hiểm đã qua đi thật lâu, Nhạc Vũ vẫn không cách nào hồi phục lại tinh thần.



Tâm thần của hắn vẫn bị uy thế của ba đạo kiếm cương quét ngang thiên địa làm rung động thật sâu.



Hắn lại càng thêm lo lắng chuyện độ kiếp của Xương Băng Hồng, nếu không có biến cố gì khác, chỉ sợ thời gian ở chung với vị sư phụ này đã không còn được bao lâu.



Nhưng suy nghĩ tới những việc này, trong lòng hắn càng thêm ấn tượng với tình hình yêu tộc vây công Quảng Lăng sơn.



Thì ra cây đại thụ Quảng Lăng Tông cũng không phải hoàn toàn không cách nào lay động. Mà ở dưới sự che chở của Quảng Lăng Tông, cũng tuyệt không phải hoàn toàn là thiên đường bình yên hưởng lạc!