Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 279 : Vân mở vụ tán
Ngày đăng: 20:45 20/04/20
Khi chạy tới Quảng Lăng sơn, Nhạc Vũ chỉ nhìn thấy mặt đất hiện ra một vết rãnh sâu chừng hơn trăm thước, vây quanh Quảng Lăng sơn tới mười mấy vòng. Nhìn xuống phía dưới, cũng không trông thấy đáy. Có chút địa phương thật sâu, có thể nhìn thấy được cả màu đỏ đậm nổi lên.
- Uy lực bậc này, đừng nói là yêu thú cấp năm sáu, dù là Yêu tộc Hóa Kỳ hình hẳn cũng phải chết không thể nghi ngờ!
Nhạc Vũ thu hồi ánh mắt, trong lòng càng thêm rung động. Hắn không nghĩ tới Quảng Lăng Tuyệt Kiếm lại có thể dùng thành kiếm trận, lại càng không sao ngờ tới bộ kiếm pháp trong tay Nguyên Anh cảnh tu sĩ lại có uy lực kinh khủng đến như thế.
Mà ở bên cạnh hắn, Đoan Mộc Hàn đang mang theo Nhạc Vũ bay về hướng tông môn lại nửa tin nửa ngờ quay đầu nhìn lại.
- Nhạc Vũ, vừa rồi ngươi thật sự không hề gặp phải nguy hiểm gì?
Nhạc Vũ nghe vậy nhất thời bất đắc dĩ cười:
- Sư phụ muốn đệ tử nói mấy lần mới tin tưởng? Ngài xem ta bây giờ, có bộ dạng nào không ổn hay không? Mới vừa rồi đúng là có một ít người đuổi theo ta, nhưng đã bị đệ tử bỏ rơi phía sau.
Đoan Mộc Hàn ngượng ngùng cười, hơi cảm thấy lúng túng quay đầu đi. Tính cả lần trước, đây là lần thứ ba nàng hỏi về vấn đề này. Nhưng thật khó trách nàng lại khẩn trương như thế, điều này không chỉ là vấn đề giữa sư đồ bọn họ, nếu Nhạc Vũ xảy ra chuyện gì, mấy lão đầu tử bên trong tông môn chỉ sợ nhất định sẽ dựng râu trợn mắt tìm nàng tính sổ.
- Dám đánh chủ ý với đệ tử Quảng Lăng Tông ta, ta xem đám người kia thật sự là phát rồ rồi. Đáng tiếc hôm nay linh giác của ngươi còn kém một chút, sợ chưa phân biệt ra được thần hồn của những người đó. Nếu không phải như vậy, nhất định phải cho đám người kia biết tay!
Nhạc Vũ cười cười không trả lời, hôm nay hắn quan tâm nhất chỉ có ba sự kiện. Một là đến Minh Trụ Phong nhìn xem một chút, hai là khai lò luyện đan mượn lực lượng của Tam Chuyển Trúc Cơ đan đi lên cảnh giới Linh Hư cảnh, ba chính là Chiến Tuyết.
Hôm nay chuyện Chiến Tuyết đột nhiên xuyên qua không gian rời đi, cuối cùng hắn đã hỏi thăm cặn kẽ nguyên do. Nhưng tiếc là hắn còn chưa hỏi tới tột cùng đã bị Đoan Mộc Hàn tìm tới.
Bây giờ chuyện hắn hiếu kỳ nhất chính là những sợi tơ bạc kia là cái gì? Vì sao Chiến Tuyết có thể thông qua những sợi tơ bạc nghe cùng nhìn thấy thanh âm và hình ảnh ở hai không gian khác nhau đang xảy ra? Hơn nữa nàng đã dùng phương thức gì lấy được lực lượng từ những sợi tơ đó?
Bất quá kỳ quái thì kỳ quái, trong lòng hắn cũng hiểu rõ ràng, chỉ sợ dù Chiến Tuyết có nói cho hắn biết sự tồn tại của những sợi tơ này, năng lực phân tích của hắn chỉ sợ cũng không thể cảm nhận ra, càng không cách nào chứng minh lời nói của Chiến Tuyết có phải là sự thật hay không.
Bất quá dù nàng không còn ý tứ đó, nhưng khi hai người một cầm vừa tiến vào trong núi không lâu, liền dẫn tới ánh mắt của các đồng môn tập trung nhìn vào Sơ Tam đầy vẻ kinh nghi bất định.
Không bao lâu, liền có mấy vị tu sĩ mặc đạo bào có dấu hiệu của Vân Thanh Phong đột nhiên huýt sáo vang vọng, làm bên Vân Thanh Phong lại có vô số đạo quang đoàn bay nhanh về hướng bên này.
Lúc đầu đại đa số mọi người có chút không hiểu được ý tứ của họ, nhưng ngay sau đó khi phát hiện Sơ Tam tồn tại, vẻ mặt mọi người chợt ngạc nhiên ngây ra.
Cũng may trong những người này, đều hiểu rõ thân phận của Đoan Mộc Hàn cùng Nhạc Vũ. Vì vậy mặc dù trong mắt lộ vẻ hâm mộ, nhưng cũng không có cử chỉ gì quá mức.
Về sau, ngay cả tu sĩ của mấy ngọn núi khác cũng đều bị kinh động, rối rít ngự kiếm chạy tới vây xem.
Sơ Tam lần đầu tiên hưởng thụ sự đãi ngộ như vậy, vừa kêu lên một tiếng, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, hiển thị rõ vẻ khí phái cao quý của thần thú.
Giờ phút này Đoan Mộc Hàn cũng tạm thời buông xuống nỗi buồn trong lòng, loáng thoáng cảm thấy đắc ý, liền bỏ luôn Chu Lệ kiếm, cùng Nhạc Vũ đứng trên lưng Sơ Tam. Ánh mắt nàng tuy giả vờ nghiêm túc quét nhìn mọi người, nhưng trong tận cùng ánh mắt cũng dương dương đắc ý.
Chỉ một lúc sau, từ phương hướng Vân Thanh Phong đột nhiên có một đạo lam mang thanh thế kinh người hướng bên này bay nhanh tới đây.
Nhạc Vũ xa xa nhìn lại, nguyên lai là một con chim màu xanh khổng lồ. Mà trên lưng nó đang đứng một vị lão đầu chừng sáu mươi tuổi vô cùng gầy yếu.
Người còn chưa tới, liền nghe tiếng gầm lên thật lớn:
- Rốt cục là con chim gì lại vội vàng kêu lão tử chạy gấp xuống đây?
Đoan Mộc Hàn vừa nghe lời này, nhất thời khóe môi lại nhếch lên.