Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 280 : Ân oán gút mắt
Ngày đăng: 20:45 20/04/20
Lão nhân vừa chạy tới, hơn mười đệ tử Thanh Vân Phong thần sắc nghiêm túc hướng hắn hành lễ. Họ hành lễ tới hai lần, một lần hành lễ với lão nhân kia, một lần lại hành lễ với con chim khổng lồ màu xanh dưới chân hắn, thần sắc cực kỳ kính cẩn. Mà những tu sĩ còn lại vẻ mặt đều nghiêm nghị.
Duy chỉ có Đoan Mộc Hàn chỉ chắp tay xem như đã xong lễ. Nàng là Nguyên Anh chuyển thế, tuy có bối phận nhưng cũng không thể chân chính ước thúc đối với nàng. Nàng có lòng tôn kính đối với trưởng bối trong tông môn hay không cũng phải xem tâm tình nàng ra sao mới tính.
Giờ phút này ánh mắt nàng nhìn vào lão nhân đối diện, chỉ mang theo vẻ châm chọc cùng khiêu khích là đa số. Rõ ràng nàng cực kỳ bất mãn đối với lão nhân gầy ốm trước mắt.
- Nguyên lai là Đoan Mộc chủ tọa!
Lão nhân kia đầu tiên thi lễ, ngay sau đó khuôn mặt của hắn liền cứng đờ. Chỉ thoáng qua trong mắt hắn lại đầy vẻ nhiệt tình:
- Con Ngũ Sắc Kim Hoàng Tước này chẳng lẽ là linh sủng mới thu của Đoan Mộc chủ tọa?
- Mặc dù không phải của ta, nhưng cũng là linh sủng của đồ đệ ta!
Đoan Mộc Hàn khẽ nhếch môi, sau đó vỗ vai Nhạc Vũ đứng bên cạnh cười nói:
- Nghe nói đã có cấp bậc hạ vị thần thú, nhưng cũng chưa xác định. Chu Húc sư thúc chính là người thuần phục thú đệ nhất Quảng Lăng Tông, sao không giúp ta xem một chút, phẩm cấp của nó ra sao?
Chu Húc đầu tiên đưa mắt nhìn Nhạc Vũ, chân mày chợt cau lại, sau đó nhìn qua Sơ Tam, qua một lúc lâu mới do dự nói:
- Hẳn đã thức tỉnh bảy thành huyết mạch Khổng Tước. Với một đầu Ngũ Sắc Kim Hoàng Tước mà nói, thật sự có thể xem như là kỳ tích. Ngoài ra còn có Phượng Hoàng huyết mạch, nhưng còn chưa kiểm nghiệm cũng không cách nào xác định rốt cục có mấy thành. Nếu ngày sau điều dưỡng thêm, thấp nhất có thể đột phá tới phẩm cấp trung vị thần thú, so với Thanh Dực Uyên của ta mạnh hơn rất nhiều.
Phảng phất như bất mãn với lời đánh giá của chủ nhân mình, con chim khổng lồ dưới chân hắn nhất thời kêu lên một tiếng hờn giận. Nhưng Sơ Tam chỉ hót lên một tiếng, mặc dù biết rõ mình kém đối phương mấy cấp bậc, nhưng không chút né tránh nhìn chằm đối phương, mà con chim xanh kia cũng mơ hồ có mấy phần kiêng kỵ.
Chu Húc thấy vậy càng lắc đầu than thở, sau đó tràn ngập mong đợi nhìn Đoan Mộc Hàn cùng Nhạc Vũ:
Thanh âm hòa dịu kia trầm ngâm một thoáng, lại nói ra lời ngoài dự liệu:
- Chuyện hôm nay trọng yếu nhất là an nguy của chúng ta. Có thêm một gã Yêu Suất, liền thêm một phần thực lực tự vệ! Thật sự không phải thời điểm để làm chuyện này.
Trong điện liền yên lặng, giống như hiện tại mới nhớ ra tình cảnh bọn hắn cũng đang bất an.
Nhưng ngay sau đó, thanh âm kia lại cười khẽ một tiếng:
- Lần này đúng là thua rất thảm, thật sự là một trận thất bại chưa từng có trong đời Lệ Bi Hồi này! Trong chúng ta, có ít nhất hai vị trong trăm năm nhất định bỏ mình, còn lại hơn phân nửa cần bốn năm mươi năm thời gian dưỡng thương. Ngoài ra còn có hơn mười tộc nhân vẫn lạc tại chỗ. Nhưng cũng không nên vì vậy mà quá mức bi quan. Các ngươi nói, khi xác thực chứng nhận chúng ta không còn tiếp tục uy hiếp được…những đại phái tu chân nhân loại kia, sẽ biết nên lựa chọn thế nào rồi? Quảng Lăng Tông bày ra cục diện lần này, không phải là muốn tạm thời gạt bỏ uy hiếp của Thiên Hồ sơn ta, đem nhân thủ tinh lực dời đi chỗ khác sao?
Lần này ngay cả Lệ Thiên Tuyết đứng ngoài điện, cũng cảm giác cả người chợt nhẹ nhàng, có loại cảm giác rẽ mây nhìn thấy mặt trời. Đúng lúc này trong điện truyền ra thanh âm:
- Thiên Tuyết nếu đã trở lại, vậy thì vào đi.
Lệ Thiên Tuyết khẽ nhướng mày, bước đi vào. Chỉ thấy năm nam tử đang đứng hai bên đang tức giận nhìn mình. Mà vị thanh niên tuấn tú ngồi phía trước, lại đang cười nhẹ.
- Vừa rồi bên chỗ ngươi xảy ra biến cố gì? Làm sao thả Nghiêm Hạo trở về? Tên kia thật có chút phiền toái.
Trên mặt Lệ Thiên Tuyết lộ ra vài phần ảm đạm, cúi người xá dài nói:
- Thuộc hạ đến đã không còn thấy Nghiêm Hạo trong thị trấn. Nhưng bên trong gặp phải chủ tọa Tiểu Quan Phong Đoan Mộc Hàn. Ta có chín thành nắm chắc nàng hẳn là chủ mẫu đại nhân chuyển thế.
Lệ Bi Hồi bỗng nhiên đứng lên, thần sắc trong mắt phức tạp chưa từng có.