Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 302 : Thử kiếm chi thạch

Ngày đăng: 20:45 20/04/20




Chuôi huyền binh phong cách cổ xưa này bỗng nhiên biến mất, nhanh như điện quang hỏa thạch mang theo kiếm quang màu xanh xuyên toa bên trong tầng mây thẳng đánh xuống thân ảnh đang bay lên thật nhanh.



Ngay lúc đó thanh phi kiếm màu lam dưới chân Lý Nại Lạc cũng chợt bay ra, không tránh không né hướng phía trước vẽ ra một đường vòng cung cực kỳ thê mỹ.



- Đương!



Một tiếng kim chúc va chạm nhau vang lên tiếng nổ chói tai truyền ra bên trong tầng mây, cặp kiếm vừa giao kích cũng truyền ra vẻ rực rỡ quyết liệt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn



Chân mày Nhạc Vũ khẽ cau lại, chỉ thấy Hàm Phong kiếm bị đánh bay ra xa vài trăm thước, mà tâm thần cũng cảm nhận được cỗ áp chế khổng lồ đánh ngược lại.



- Hay cho một Lý Nại Lạc, chỉ xem tu vi hồn lực này cũng đã không thua kém gì ta! Nhưng phẩm chất thanh kiếm này lại vượt xa Hàm Phong kiếm của ta. Nếu có thể phải tận lực tránh đi mũi nhọn kia!



Nhạc Vũ vừa nghĩ, liền tiện tay huy một chiêu, kiếm thế Hàm Phong kiếm nhất thời biến đổi, lại có vẻ nhẵn nhụi nhu hòa, còn có một cỗ gió nhẹ từ bên trong tầng mây bắt đầu lặng lẽ thổi qua, sau đó từ từ tăng mạnh.



Một kiếm này là do hắn tự nghĩ ra, thức thứ nhất, Phong Khởi Thương Khung!



Lập tức giống như có gió nhẹ nổi lên, giống như vừa tiềm nhập vào ý cảnh gió đêm thổi qua vạn vật. Tuy không hiện thanh thế, lại giấu diếm sát cơ, kiếm thế cũng từ thực hóa hư, cường điệu thêm bố cục.



Nhạc Vũ thao túng Hàm Phong kiếm, hoàn toàn tránh được việc giao phong với bóng kiếm màu lam kia, chỉ lấy một cỗ sức gió ngưng trệ hành động kia cùng dẫn dắt rời đi. Sau đó kiếm quang giống như cơn gió nhẹ thổi qua, bắt đầu không ngừng áp bách phạm vi phòng ngự của chuôi phi kiếm màu thủy lam trước mắt.



- Ha hả! Sư huynh cũng quá bá đạo đi thôi, chẳng lẽ Tiểu Quan Phong không cho phép người khác lên sao? Thật ra hôm nay sư đệ đến đây chỉ là muốn nhìn thấy phong thái của sư huynh mà thôi, không có toan tính gì khác.



Lý Nại Lạc khẳng định đã bị đánh rơi hơn ba trăm trượng, cơ hồ rơi xuống khỏi tầng mây. Nhưng ngay sau đó hắn cũng cười dài một tiếng, lại thả ra một thanh phi kiếm màu tím phẩm cấp khá thấp, thân hình lại bay lên, nhân kiếm hợp nhất lại xông vào bên trong tầng mây.
Một người muốn sáng chế ra một bộ chiêu thức riêng biệt thật không hề dễ dàng. Muốn đem phong hệ bí pháp linh linh tán tán kia dung nhập vào trong kiếm càng thêm khó khăn. Huống chi còn là loại kiếm pháp tương hợp với kiếm ý?



Ngay khi trong lòng hắn như ba đào cuồn cuộn, Nhạc Vũ vẫn thi triển ba chiêu kiếm đi tới đi lui không ngừng sử dụng. Khiến cho Lý Nại Lạc cảm giác mình giống như một con bướm rơi vào trong mạng nhện, tả xung hữu đột đều không thể đột phá khỏi tấm lưới này, ngược lại còn bị tiêu hao hết lực lượng.



- Lần này đúng là mất mặt, thì ra người ta chẳng qua xem mình như vật thử kiếm, lần này xem ra hắn còn chưa dùng toàn lực.



Lý Nại Lạc xa xa nhìn lên, mơ hồ có thể nhìn thấy Nhạc Vũ đang đứng thẳng trên tảng đá, vẫn đứng chắp tay, vẻ mặt dễ dàng tự nhược. Hắn cũng không nguyên ham chiến, bỗng dưng dưới chân giẫm nhẹ, thanh phi kiếm màu tím bỗng nhiên hư không biến mất, khi xuất hiện đã đi tới trước người Nhạc Vũ.



- Thuấn di thuật!



Chân mày Nhạc Vũ cau lại, cảm giác linh thức cùng ánh mắt của mình cơ hồ không cách nào bắt được tia ánh sáng này.



Nhưng ngay khi thanh kiếm trong tích tắc đến trước người, Lôi Âm đao trong giới chỉ của hắn liền tiện tay bắn ra, đem thanh phi kiếm bát phẩm màu tím đánh văng ra.



- Lý Nại Lạc quả nhiên có chút thủ đoạn! Như thế xem ra, Cuồng Phong kiếm chỉ sợ không áp chế nổi!



Nhạc Vũ lạnh lùng cười một tiếng, đang muốn biến hóa kiếm quyết, liền nhìn thấy Lý Nại Lạc thừa dịp này nhanh như chớp hướng nơi xa thoát đi, vừa bỏ chạy vừa quát lên:



- Nhạc Vũ sư huynh! Hôm nay sư đệ có chuyện, đi trước một bước. Ngày sau có rảnh rỗi lại đấu với ngươi!



Nhạc Vũ trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng bất đắc dĩ cười một tiếng, lắc đầu, cũng không dự định đuổi bắt.