Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 304 : Chủ động khiêu chiến
Ngày đăng: 20:45 20/04/20
Ngày kế tiếp, những ngoại môn đệ tử bên dưới Thủy Hàn Phong từ chung quanh chạy tới, hội tụ lại. Hôm nay là trận chung kết cuối cùng, là ngày nhất quyết thắng bại. Là ngày được ban thưởng sau trận so đấu chấm dứt, tự nhiên người người đều để ý.
Nhạc Vũ cũng thức dậy thật sớm, nhưng không tới sớm. Hắn tiếp tục tham ngộ kiếm ý trên núi. Cho đến khi tiếng huyên náo bên Thủy Hàn Phong đã giảm bớt, linh lực ba động cũng trở nên từ từ bình thường trở lại, lúc này hắn mới bước lên lưng Sơ Tam, nhàn nhã bay đi.
Nhưng hắn cũng không lập tức đi qua, mà dừng trên một đỉnh núi nhỏ bên cạnh. Nhìn thạch đài bị mọi người phá hủy bên dưới, vẻ mặt đang ngưng trọng đang theo thân phận cấp bậc sắp hàng trên quảng trường lót đá cẩm thạch trước đại điện.
- Tiểu tử Nhạc Vũ, lần này vì sao không tham gia so đấu? Hắc hắc! Không phải vì sợ mất mặt đi?
Nhạc Vũ nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy Chu Húc đang đứng trên lưng Thanh Dực Uyên, hướng bên này bay tới.
Trên mặt hắn co quắp một trận, cũng lười để ý tới, nhưng ở phía sau Chu Húc có một nữ hài chừng mười hai tuổi phấn điêu ngọc mài lại làm cho hắn nhìn thêm vài lần.
Khi nhìn thấy Nhạc Vũ nhìn lại, nữ hài khiếp khiếp nhẹ nhàng thi lễ:
- Chu Oánh ra mắt Nhạc Vũ sư huynh.
- Chu sư muội không cần đa lễ.
Nhạc Vũ mỉm cười chắp tay đáp lễ, thầm nghĩ tiểu mỹ nhân bại hoại, vẫn còn là họ Chu, không phải là cháu của Chu Húc chứ?
Sau đó quả nhiên nghe Chu Húc cười hắc hắc nói:
- Nha đầu này là chắt gái của ta, đừng xem hôm nay nó chỉ tinh thông thú ngữ cùng thảo mộc mà thôi, tư chất cũng trong vạn người không một người. Ngày sau nhất định có thể so với ngươi.
Nhạc Vũ nhất thời hiểu ra, nghĩ thầm thật sự bị mình đoán trúng. Không nghĩ ra sư thúc tổ này mặt mày hèn mọn, nhưng hậu nhân lại vô cùng xinh đẹp.
- Đây không phải Nhạc Vũ sao? A! Ta còn tưởng rằng lần này hắn không dám tới!
- Làm sao có thể? Ta xem hẳn là có việc nên tới trễ mà thôi, ban đầu tu vi Phách sư huynh cũng không biết mạnh hơn hắn bao nhiêu, chẳng phải Nhạc Vũ sư huynh cũng ứng chiến không chút do dự?
- Đó là do hắn nắm chắc đi? Tính tình người này ở trận so đấu tránh mặt xem như là đã biết. Ta xem tuy phần thắng lần này không nhiều lắm, nhưng dù sao lần này dù hắn có thua cũng có thể đổ thừa là thời gian nhập môn muộn, mặc dù bại không xấu hổ.
- Ta xem chưa chắc, nhìn Nhạc Vũ sư huynh thong dong như thế, chỉ sợ đã có mấy thành nắm chắc.
- Hắc! Tóm lại vô luận như thế nào, ta cũng đã mong đợi được. Nghe nói Đoan Mộc chân nhân đã đem Chu Lệ kiếm của mình ra đặt cược, thật ra mấy vị sư thúc bá cũng đã đặt cược nặng lắm!
Những thanh âm ồn ào kéo dài một lúc lâu cũng chưa thấy ngừng lại. Nhạc Vũ cũng không hề để ý tới, chỉ tiêu sái đi vào cửa điện. Đầu tiên thật sâu thi lễ với các trưởng bối tông môn, sau đó phảng phất như không có việc gì, trực tiếp đi tới đứng phía sau nhóm đệ tử chân truyền, nhìn chung quanh.
Đầu tiên hắn chú ý tới chính là Đoan Mộc Hàn, nàng đang chắp hai tay lại làm ra hình dáng như cầu xin với hắn, tia sáng trong mắt đáng thương như một cô mèo nhỏ.
Nhạc Vũ thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, vội vàng quay mặt đi làm vẻ nghiêm túc cố nén nụ cười. Hắn vừa nhìn về phía trước, liền thấy ba người đứng đầu lần này không ngờ vượt ngoài dự liệu của hắn, là Trưởng Tôn Tử Vận, La Mộng cùng Hoành Dĩ Ninh. Nguồn: https://truyenfull.vn
- Sao Lý Nại Lạc không có ở đây? Chẳng lẽ hắn cũng bị đào thải, làm sao có thể?
Trong lòng Nhạc Vũ thầm cảm thấy kỳ quái, nhưng không để ý. Ngay khi hắn đang chăm chú nhìn chung quanh điện, nơi này có mấy vị trưởng lão tông môn, còn có những sư thúc sư bá cũng đang nhìn hắn. Đại đa số nhìn hắn một lúc lại đem ánh mắt tiếc hận dời đi. Mà Nông Dịch Sơn lại chỉ thở dài.
Nhạc Vũ chẳng muốn để ý tới, bình thản ung dung nhắm mắt lại. Hắn vừa tiếp tục thôi diễn kiếm thuật, vừa lẳng lặng chờ đợi, mãi cho đến khi bắt đầu ban thưởng, hắn bỗng dưng chậm rãi mở mắt, tiến lên mười trượng đi vào trong đại điện.
- Nghe nói ba người các ngươi đều muốn cùng ta đánh một trận?