Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 324 : Huyết Hà đại pháp
Ngày đăng: 20:45 20/04/20
Nhạc Vũ khó hiểu đánh giá hắc y nam tử trước mắt, ngoại trừ cặp mắt huyết sắc, cơ hồ toàn thân hắn đều ẩn bên trong áo bào, đang ngửa đầu cười to điên cuồng. Tu vi người này tuyệt cao, pháp lực hùng hồn, giờ phút này tiếng cười vang vọng chấn thiên run rẩy, khiến cho hải vực nơi này không ngừng lắc lư sôi trào.
- Bị thương còn vui vẻ như vậy, chẳng lẽ người này phát điên rồi?
Trong lòng Nhạc Vũ ngạc nhiên không thôi, nếu cách cười kia giống như đang giận dữ thì cũng thôi, nhưng trong tiếng cười của người này rõ ràng lộ ra vẻ vui mừng vô tận, cũng không biết rốt cục vì sao.
Trong lòng hắn có chút kinh nghi bất định, nhưng vẫn âm thầm toàn lực đề phòng. Không chỉ chuẩn bị sẵn Ngũ Sắc Thần Quang cùng Diệt Tuyệt Quang Châm, dù là lôi châm đã hóa thành thanh kiếm ý cũng triệu hồi đến bên cạnh, thậm chí Chiến Tuyết cũng tùy thời chuẩn bị vượt qua không gian mà đến.
Lần này những thủ đoạn hắn còn che giấu đã không còn đạt được hiệu quả nhất kỳ bất ý, nhưng hắn còn chưa sử dụng Ngũ Sắc Thần Quang, vu lực của Chiến Tuyết cũng chưa bị hấp thụ ánh sáng, cũng không tính là hoàn toàn không thể nắm chắc.
Nhưng trong lòng Nhạc Vũ cũng hiểu rõ ràng, cho dù cộng thêm những thứ này, hắn chưa chắc có thể đánh lui được người kia!
Ban đầu hắn còn chưa cảm thấy, nhưng cho tới khi người này chắn ngang trước người hắn, khí tức áp bách như ngọn núi ập đến làm hắn chỉ hận không lập tức quay đầu tránh xa người này càng xa càng tốt. Không chỉ là trên tinh thần, trên pháp lực cũng là như thế. Huyết khí mênh mông cuồn cuộn làm Nhạc Vũ cảm thấy choáng váng, đồng thời cảm giác liên lạc giữa mình cùng thiên địa linh khí chung quanh cơ hồ đoạn tuyệt.
- Người này khi di chuyển không cần sử dụng pháp bảo huyền binh, còn hơn cả tiểu sư phụ mấy lần! Chỉ sợ phải là Nguyên Anh cảnh giới.
Trong đầu vừa hiện lên suy đoán này, Nhạc Vũ chỉ cảm thấy một trận tuyệt vọng, cơ hồ đánh sụp tín niệm chạy trốn cuối cùng của hắn.
Duy nhất đáng mừng chính là từ sau khi người này bị thương, liền không thấy hắn có ý động thủ, để cho Nhạc Vũ có thời gian tính toán kế sách phản kích cùng chạy trốn. Đặc biệt bàn tay đặt trên lưng Đoan Mộc Hàn vẫn luôn rót Ngũ Sắc Thần Quang. Chỉ cần tiểu sư phụ của hắn có thể kịp thời khôi phục thần trí, như vậy hợp lực của hai người họ chưa chắc không có khả năng chạy trốn. Một lát sau, tiếng cười lớn của người nọ rốt cục ngừng lại, mà ngay sau đó ánh mắt lại đặt lên người Đoan Mộc Hàn. Nhạc Vũ không khỏi cau mày, hơi di động vị trí đem Đoan Mộc Hàn hoàn toàn che sau lưng mình.
Người nọ thấy thế lại cười một tiếng, ánh mắt nhìn Nhạc Vũ tràn đầy vẻ tán thành:
- Ngươi rất tốt! Có thể kháng cự được dục vọng, không nhân cơ hội lúc người ta đang gặp khó khăn. Điểm này rất tốt! Nam nhi chúng ta luôn hành sự lỗi lạc một chút mới được.
Đợi khoảng nửa canh sau, Trữ Vân lại mở mắt lần nữa, không biết người kia đã đi đâu. Hắn nội thị bản thân, cảm thấy thương thế đã tốt hơn phân nửa.
Bên trong kinh mạch đang có huyết sắc tương dịch lưu chuyển, làm người ta nhìn thấy giật mình.
Trữ Vân khe khẽ thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn lên bầu trời. Có thể thoát chết, thương thế phục hồi như cũ, tu vi tiến nhanh, vốn là chuyện rất đáng được ăn mừng. Nhưng lúc này trong lòng hắn không có chút ý tứ mừng rỡ.
Huyết Nguyên trong cơ thể hắn không còn cách khống chế, công pháp đã thay đổi, sau này chỉ sợ không còn đường quay lại!
Hơn nữa huyết khí kia không biết đối phương đã sử dụng thủ đoạn này gieo xuống cấm chế!
Nghĩ tới đây, Trữ Vân bỗng nhiên ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, thanh âm như phát điên truyền ra trăm dặm, tràn đầy hận ý cùng không cam lòng.
Ngay khi Trữ Vân phát tiết nội tâm oán khí, Lý Vô Đạo đã quay về chỗ cũ. Chỉ thấy Diệp Tri Thu đang ngồi xếp bằng, tựa hồ không có chút khác thường. Nhưng gương mặt lạnh như băng giờ phút này lại có chút nhu hòa.
Trong lòng Lý Vô Đạo càng tò mò, vội vàng chạy tới trước mặt Diệp Tri Thu.
- Diệp sư đệ, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Sao ngươi lại cười như người điên vậy?
Trong miệng phun ra những lời này, sắc mặt Lý Vô Đạo chợt biến đổi:
- Ngươi bị thương? Rốt cục là người phương nào gây nên?