Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 325 : Sư đồ tiền cảnh

Ngày đăng: 20:45 20/04/20




Vết thương trên vai của Diệp Tri Thu tuy nhỏ nhưng có một lực lượng ngoan cố ngăn cản cố gắng chữa trị của lão.



Lý Vô Đạo vừa nhìn là biết thương thế của Diệp Tri Thu không tính là nặng nhưng lại rất phiền toái.



Trong phạm vi Bắc Hoang, ngoại trừ mấy lão bất tử cũng không biết sống bao nhiêu năm, tu vi cường tuyệt thì còn ai có thể như vậy trong thời gian ngắn có thể làm bị thương lão như vậy.



Người đầu tiên trong đầu Lý Vô Đạo suy đoán chính là nhân vật kia của Thái Huyền Tông.



- Chẳng lẽ là tông chủ Thái Huyền tông Vấn Thương Sinh? Không, không lẽ nào người tọa trấn Hạo Vân Sơn lại dễ dàng rời núi như vậy. Có thể là vị thần tụng Nhạc Tri Thế. Nhìn vết thương này tựa hồ cũng không giống, hay hoặc giả là hai vị tu sĩ Nguyên Anh đồng thời ra tay.



Vừa nghĩ đến đó, Diệp Tri Thu đã lạnh lùng nhìn sang.



- Đoán sai rồi! Người làm tổn thương ta, ngươi đoán không ra đâu. Đám Thái Huyền tông đã bị ta dọa lui rồi. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL



- Không phải là Thái Huyền tông?



- Lý Vô Đạo chau mày:



- - Như vậy là người của Phù Sơn Tông?



Diệp Tri Thu hỏi lại:



- Nếu là bọn họ thì ngươi cho rằng ta hôm nay còn có may mắn ngồi ở đây nói chuyện với ngươi sao?



Lý Vô Đạo lần này cũng là cười khổ:



- Không phải là hai tông môn này, mấy tông môn khác như Ngọc Hoàng tông Yến Dương tông cũng khó có thể, chẳng lẽ là tán tu? Trong Bắc Hoang này ai dám động tới ngươi.



Dư quang của lão nhìn qua chiếc gương đồng bên cạnh rồi đột nhiên giật bắn mình:



- Đả thương người chẳng lẽ là hài tử trong kính này.



Nghe được lời ấy, sắc mặt Diệp Tri Thu lúc này mới khẽ động:



- Nếu không phải là hắn, ngươi cho rằng còn có chuyện gì có thể khiến ta hưng phấn đây. Kể từ khi Hách Dương Trường của Vân Mộng Tông vào trăm năm trước luyện thành thần thông Tiểu Chư Thiên Cửu Quy Nguyên Tráo thì xưng bá phương nam, ngay cả sư phụ ta cụng chết dưới tay hắn
Nét mặt nàng lúc này ngoại trừ hơi đỏ thì không tỏ vẻ gì khác lạ. Trong lòng Nhạc Vũ cũng oán thầm, nghĩ con bạch tuộc kia chết hay chưa thì sư phụ có thể không biết? Hắn cũng biết qua vu lực dâm tà của Mị hương bát trảo chương ngư, ngoại trừ tác dụng có thể khiến người nổi lòng dâm thì cũng không có nhiều ảnh hưởng.



Bất quá nếu ngươi đã muốn làm lơ thì ta đây cũng đành chiều theo vậy, Nhạc Vũ nghĩ thầm rồi nhẹ giọng cười một tiếng:



- Đồ nhi may mắn không làm nhục mệnh, Hải Thánh Chân Quân hiện giờ đã vong mạng.



Nói xong hắn lấy ra tinh hạch và hình người màu vàng đưa cho Đoan Mộc Hàn:



- Hai vật này lấy được từ Hải Thánh Chân Quân. Sư phụ cầm lấy một nửa.



Đoan Mộc Hàn ăn nhíu mày, sau đó khẽ lắc đầu!



- Vật này là kim thân của Vu thần, nếu đem cho Luyện Đan Sư dùng Tam Muội Chân Hỏa hoặc là Ngọc Ly Chân Thủy chiết xuất ra thì rất có lợi cho các tu sĩ tôi thể, bất quá đối với ta hiện giờ không có quá nhiều công dụng, ngươi cầm lấy đi! Lần này giết con chương ngư kia như vậy thật là tiện nghi cho nó.



Nghe ngữ điệu của nàng vẫn còn cảm thấy hết sức giận dữ, hận không được đem con bạch tuộc nghiền thành tro bụi.



Nhạc Vũ không khỏi mỉm cười, sau đó thuận tay bỏ hai vật kia vào trong không gian giới chỉ. Trong lòng cũng thấy hy vọng, không biết chúng sau khi hợp dụng với Tam Muội Chân Hỏa hay Ngọc Ly Chân Thủy thì có thể khiến lực lượng thân thể của hắn tăng lên mức độ nào?



Đang suy nghĩ thì đã thấy Đoan Mộc Hàn ngự kiếm bay trên mặt biển:



- Chuyện nơi này đã xong, mau sớm trở về nhà của ngươi xem chút đi, còn không đuổi theo?



Nhắc tới chuyện này, Nhạc Vũ cũng thấy khẩn trương. Đang lúc hắn định phi thân lên thì trong lòng chợt động, nhớ lại lúc đặt tay lên ngực của Đoan Mộc Hàn cảm giác rất mềm mại, còn nữa hình như lúc chạm môi còn có vị ngọt.



Lúc trước do đại địch bên cạnh nên không cảm nhận được, đến tận bây giờ mới có thời gian hồi vị.



Hắn còn đang ngây ngất thì cảm giác một đạo kiếm khí đánh tới. Nhạc Vũ sợ hết hồn vội vàng tránh san một bên thì nghe thanh âm xấu hổ lẫn hờn dỗi của Đoan Mộc Hàn truyền tới:



- Xem vẻ mặt của ngươi kìa, nghĩ cái gì đó. Còn nữa, chuyện vừa rồi nếu ngươi dám nói với ai nửa câu thì ta nhất định giết ngươi! Tốt nhất là quên cả đi.



Nhạc Vũ nghe vậy cười hắc hắc! Tư vị này sao có thể dễ dàng quên như vậy, chẳng phải nói mị lực của sư phụ quá thấp.



Hơn nữa lúc ấy chứng kiến cũng không chỉ có mình ta.