Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 44 : Mang quan tài khiêu khích

Ngày đăng: 20:42 20/04/20




Trên đường đi ra phía trước, Nhạc Vũ cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.



Đoán chừng là trên đó đang có người diễn trò lừa bịp tống tiền, đem một cỗ quan tài đặt trước cửa rồi công bố người nhà bọn họ dùng thuốc rồi chết. Chẳng qua là người mang hòm quan tài này có chút bất phàm, trong đó có ba vị là võ sư cấp hai, mấy vị khác cũng là võ sĩ cấp chín.



Hơn nữa lại càng không đúng dịp chính là, vị Đạm Vân Thành Thiếu chủ vừa lúc đi du lãm phong cảnh Nhạc gia thành ngang qua, khiến cho việc vốn dễ xử lý trở nên rất khó khăn.



Nhạc Vũ bước ra đằng trước thì thấy một cỗ quan tài đặt sẵn, hơn mười đại hán cao lớn mặc đồ thợ săn đứng bên cạnh, trên người còn khoác áo tang, trong mắt đầy vẻ buồn bã. Bên cạnh quan tài còn có hơn hai mươi nữ tử tiểu hài gào khóc. Một nam tử khôi ngô chừng bốn mươi tuổi đang tranh luận với Nhạc Băng Thiến. Nhạc Vũ vừa nhìn lướt qua bốn phía, chỉ thấy cả cửa tiệm đều đã bị vây đến nước chảy không lọt. Ánh mắt của hắn tập trung ở bên trái vào một thiếu niên chừng mười sáu tuổi mặc đồ trắng. Thiếu niên này có dung nhan tuấn mỹ, còn có một khí chất nho nhã đặc thù, tuy đứng giữa đám người nhưng vẫn giống như hạc giữa bầy gà.



Nhạc Vũ đoán chừng thiếu niên này, hơn phân nửa chính là vị Thiếu thành chủ Hồng Phi của Đạm Vân thành. Phía sau hắn còn có hai vị võ sư, một vị mày rậm mắt ưng, trước ngực thêu một đám mây, tay áo có bốn đường chỉ bạc. Một vị khác thật đúng dịp, vừa vặn là vị lão võ sư Nhạc Hữu Phong. Người trước ánh mắt lạnh lùng, người sau vẻ tức giận. Nhìn bộ dáng, chắc là chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho vị Thiếu thành chủ bên trong thành.



Tuy nhiên còn có hai thiếu niên mà Nhạc Vũ nhìn chăm chú hơn. Một vị trong đó là Nhạc Lâm, điều này cũng là trong dự liệu của hắn, thân là đối tượng đi cầu hôn, em vợ mình đi dạo phố dĩ nhiên không thể nào không bồi tiếp. Nếu như song phương cũng tính toán hợp tác lâu dài thì đây là cơ hội tốt để thắt chặt tình cảm. Về phần kẻ đứng bên phải làm Nhạc Vũ vừa nhìn thấy đã trầm xuống, đó chính là Nhạc Phong lúc này đang cười nhạt nhìn Nhạc Băng Thiến tranh luận.



Nhạc Vũ cười khẽ, cũng không có ý định lập tức nhúng tay mà để xem một chút tình hình rồi hãy nói. Phía sau Nhạc Băng Thiến còn có sáu võ sư cao lớn, thêm cả mười mấy tên cầm binh khí hộ viện, nhất thời cũng không chịu thiệt thòi gì.



- Kỳ quái! Tiệm thuốc nhà chúng ta còn chưa đến mức chọc phải một Thiếu thành chủ chứ?



Nhiễm Lực gãi gãi đầu, vẻ mặt mơ hồ. Nhạc Vũ nghe vậy cũng cảm thấy khó hiểu.



- Hai vị thiếu gia sợ rằng còn chưa rõ, nghe đồn vị Thiếu chủ Đạm Vân Thành này xưa nay ghét ác như cừu, khó chịu nhất là chuyện lấy lớn hiếp nhỏ.



Vị chưởng quỹ cười khổ:




Nhạc Băng Thiến nghe vậy cười lạnh:



- Những dược sư bên trong Nhạc gia thành lại có gì tư cách tới nhúng tay hỏi tới chuyện tiệm thuốc Thuận Phúc chúng ta? Hai ngày nữa chúng ta sẽ đem dược sư từ Lê thành các người tới, nói vậy có thể làm ngươi hài lòng chứ!



- Đợi đến lúc bọn họ tới vậy thì những người nhà của ta còn mạng sao?



Mặc Trạch tiến lên mấy bước, gân cổ nói:



- Nói đi nói lại, Thuận Phúc các ngươi chính là không muốn thừa nhận đúng không?



Hắn vừa nói vừa vung tay, khoảng cách lúc này giữa hắn và Nhạc Băng Thiến chỉ gần ba thước, chỉ cần quá tay là có thể vào mặt nàng. Nhạc Vũ cũng cho là tiểu nha đầu này nhất định sẽ sinh lòng e sợ thì thấy Nhạc Băng Thiến chỉ trừng mắt lạnh lẽo:



- Nếu như các dược sư quả thật phán định thuốc trị thương của chúng ta có vấn đề vậy thì bên các ngươi cứ chết một mạng, Thuận Phúc chúng ta sẽ đền một mạng như thế nào?



Nhạc Vũ bất giác cười khẽ, nghĩ thầm nha đầu này thật sự thú vị, ứng đối cũng có mấy phần phong độ đại tướng của Nhạc Trương Thị. Nếu không phải là có vị Thiếu chủ Đạm Vân Thành kia không chừng đã sớm giải quyết vấn đề.



Bất quá lúc này hắn cũng nên ra mặt, cứ dây dưa như vậy sẽ khiến bên bọn họ thêm bất lợi mà thôi. Người thiết kế cục diện này chưa chắc đã muốn được tiền mà có thể chỉ cần dò xét thực lực. Nếu như không dùng thủ đoạn rắn thì hôm sau nhất định sẽ có phiền toái tới tìm. Song khi hắn vừa định bước ra thì cảm thấy vai áo của mình bị nắm chặt. Nhạc Vũ quay đầu, lại chỉ thấy kia vị lão chưởng quỹ vẻ mặt lo lắng lắc đầu.



- Vũ thiếu gia, kính xin nghĩ lại! Ta thấy những người này giống như là tới vì thiếu gia ngươi.