Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 45 : BÊNH VỰC LẼ PHẢI

Ngày đăng: 20:42 20/04/20




Nhạc Vũ cảm kích nhìn lão chưởng quỹ cười, sau đó không chút do dự hất tay lão nhân. Lấy một nụ cười chỉ thuộc về con nhà phú hào, bước đến trước người Nhạc Băng Thiến.



- Muội nói nhảm với hắn làm gì, dám giương oai ở chỗ này, ta xem hắn thật không muốn sống!



Vừa ra mặt, cơ hồ Nhạc Vũ đã hấp dẫn tầm mắt của mọi người, trong đám người có người cười khinh miệt, có người cười lạnh, cũng có người không rõ lai lịch của hắn không hiểu chuyện gì. Nhạc Vũ đều làm như không thấy, chẳng qua đứng trên bậc thang, dùng tư thái từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng nhìn vào nam tử đã đem gương mặt khôi ngô của mình trướng lên đỏ bừng.



- Ngươi gọi là Mặc Trạch? Ta hỏi ngươi một câu cuối cùng. Ngươi dự định tự mình đi, hay chuẩn bị cho mọi người mang ngươi đi ra?



Lời còn chưa dứt, Nhạc Vũ đã cảm giác phía sau có người len lén kéo ống tay áo của mình. Hắn cũng lười quay đầu lại, lại vung mở tay áo lần nữa:



- Chuyện lần này muội cũng không cần xen vào nữa, mẫu thân không có ở đây, nơi này tùy ta làm chủ!



Nhạc Băng Thiến đứng phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời giận đến xanh mét. Nghĩ thầm nếu chuyện chỉ đơn giản như vậy, ta đã sớm cho người ném đám người này ra khỏi thành, còn cần chờ ngươi tới?



Đồng thời nàng cũng âm thầm kinh dị, từ trước tới giờ nàng chưa từng được nghe qua thanh âm như đinh chém sắt vô cùng bá đạo như vậy của huynh trưởng. Nguồn: https://truyenfull.vn



Ban đầu nam tử khôi ngô kia chợt ngẩn ra, sau đó chợt phản ứng, lớn tiếng cười to:



- Hắc hắc! Quả nhiên là thế lớn áp người! Cũng được, dù sao Mặc Trạch này cũng đã không còn đường sống, ở chỗ này xem một chút Thuận Phúc các ngươi làm sao mang ta đi ra ngoài!



Khi tiếng nói vừa hạ thấp, mười mấy đại hán to can đang đốt giấy để tang đứng phía sau Mặc Trạch đều đồng loạt ấn tay vào ngang hông mình, cả cửa tiệm trong nháy mắt biến thành kiếm bạt nỗ trương.



Nhạc Vũ có vẻ lo sợ lui ra sau mấy bước, nhìn qua như đang sợ hãi khí thế của Mặc Trạch, nhưng vẻ mặt không hề dao động đem Nhạc Băng Thiến đẩy lui ra khoảng cách an toàn. Trong tiếng cười vang của những người chung quanh, Nhạc Vũ làm như thẹn quá thành giận đứng thẳng thân hình, hướng chung quanh ôm quyền:




Quả nhiên đã đến rồi sao? Khóe môi Nhạc Vũ thoáng nhếch lên rồi biến mất, thật khó thể phát hiện được, thần thái vẫn ương ngạnh như trước. Cũng chỉ có Nhiễm Lực đi theo hộ vệ bên cạnh mới mơ hồ phát giác vị tiểu chủ nhân của mình vừa rồi như thoáng cười.



- Ta là Hồng Phi!



Thiếu niên áo trắng đầu tiên gật đầu với Nhạc Vũ xem như thi lễ, nụ cười ôn hòa như ngọc:



- Giữa các ngươi ai trái ai phải, vừa rồi ta cũng được nghe chút ít. Vị Mặc huynh này dù làm ra chuyện có chỗ không đúng, nhưng các hạ một lời không hợp lại định giết người, làm như vậy không khỏi quá đáng. Theo ý ta, không bằng nghe theo vị tiểu muội sau lưng ngươi nói, đem dược sư của Lê thành mời tới phán xét thế nào?



Ánh mắt Nhạc Vũ chớp chớp, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Hồng Phi:



- Các hạ là người nào? Cũng dám hỏi tới chuyện của nhà ta? Chẳng lẽ cũng muốn nằm bị khiêng đi sao?



Sắc mặt của Nhạc Băng Thiến không khỏi trắng bệch, mà trên mặt Hồng Phi lại có vẻ xanh mét:



- Thật hổ thẹn, ta là thiếu chủ Đạm Vân thành, không biết thân phận này đủ không?



- Thiếu chủ Đạm Vân thành? Ha hả! Vậy thật đúng là thất kính.



Nhạc Vũ ôm quyền không chút thành ý, sau đó thần sắc bỗng nhiên lạnh như băng:



- Ta muốn biết, từ lúc nào Đạm Vân thành của các ngươi có thể quản tới trên đầu Nhạc gia ta?