Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 450 : Bên ngoài Thiên Cơ

Ngày đăng: 20:46 20/04/20




- Thời thế biến đổi, lúc trước không được, hôm nay chưa hẳn. Trong vòng mười năm, dãy núi Phượng Hà đã không còn là chốn dung thân cho Yêu tộc Tam Sơn.



Huống chi nghĩa phụ Lệ Bi Hồi hiện giờ đã bí tông ta trấn áp trong Lôi Vân cốc, với tính tình bất khuất của gia hỏa kia sao có thể chịu được?



Thích Phụng Tiết cau mày nói:



- Nếu như là ta, nhất định cũng sẽ chọn lựa như vậy.



Nghiêm Hạo nhẹ giọng cười cười:



- Nếu là hai vị yêu thú cấp mười ba thủ hạ của Thương Ngô chạy đến Bắc Hoang thì cũng chưa tính là gì, tối đa cũng chỉ là tạm thời co rút lại. Chuyện ủy thác Luân Hồi bàn cho Tàng Trân Các đấu giá đã được một năm, cũng đã chuẩn bị thỏa đáng. Ba mươi ba châu Trung Nguyên, thậm chí Đông Hải Nam hoang đều đã nhận được tin tức. Một tháng sau, nhất định sẽ có cao thủ tụ tập dưới chân Quảng Lăng sơn. Yêu tộc cũng không dám làm lớn chuyện này. Bất quá nếu là bản thân Thương Ngô tới đây thì khác.



Mọi người đều chấn động. Nông Dịch Sơn cũng không muốn nói nhiều việc này, phất tay rồi chuyển nhìn qua Nhạc Vũ, nhẹ giọng cười nói:



-Chuyện của Phù Sơn, Tiểu Vũ làm không tệ, giải quyết tất cả hậu hoạn. Phía đông Quảng Lăng sơn ta sau này có thêm một bình chướng. Bức bách Ninh Càn Khôn tự sát có thể nói là bút pháp thần kỳ!



- Đệ tử may mắn không làm nhục mệnh!



Nhạc Vũ bình thản cúi người thi lễ, sau đó lấy Huyền dương Thái Cực Đồ từ trong Tu Di Giới ra cho Nông Dịch Sơn. Ánh mắt Thích Phụng Tiết cũng đều nhìn cả vào bảo vật này.



Nông Dịch Sơn cầm bảo vật trong tay, dùng hồn thức thoáng tìm tòi, sau đó hơi động dung:



- Tịnh Hải tông không hổ là đại tông truyền thừa năm vạn năm. Bảo vật này tinh kì, kết cấu linh trận bên trong cực kỳ huyền ảo, với tu vi ta hiện giờ vẫn không thể tận giải.



Nói đến đây, trong giọng Nông Dịch Sơn thêm vài phần vui mừng:
Nhạc Vũ vừa nói đồng thời nhớ lại tình hình trong ngày tế tổ. Với năng lực của Quảng Lăng tán nhân Ngọc Lăng Tiêu, nếu có thể biết rõ nền tảng của hắn nên đã động chút tay chân, dùng lực tiên nhân để ngăn cách thiên cơ, người bên trong thế giới này nhất định không thể biết được vận số của hắn.



Trần Đông nghe vậy lắc đầu:



- Tình hình bất đồng, đạo bói toán tuy có tu sĩ ra tay che dấu thì cũng có thể nhìn ra một chút. Lúc ba vị trưởng lão trong tông tính toán ra một phần thì cuối cùng chứng kiến chỉ là một mảnh Hỗn Độn. Ninh Càn Khôn cũng chính miệng nói ngươi không ở trong thiên địa Ngũ Hành.



Nhạc Vũ rốt cục động dung, giống như là nghĩ đến điều gì. Hai mươi ngày sau khi hắn tới Hạ Cơ sơn cũng là lúc đoạt được tử khí, thiên cơ sở dĩ hỗn độn không rõ chẳng lẽ vì vật này.



Thời gian thôi diễn ứng vào lúc hắn chạm vào Ngũ Sắc Thần Thạch, sau khi tử khí nhập vào cơ thể thì Ninh Càn Khôn liền không thể tiếp tục.



- Thế gian trừ người có đại khí thừa thiên, cùng người ngoài thiên cơ còn có loại người không bị thiên ý vây khốn. Nếu đã thoát khỏi thiên ý thì sao có thể tính toán. Mấy vị đạo tổ trong truyền thuyết thượng cổ và một số người có đại thần thông đều thuộc loại này.



Trần Đông nói đến đây thì lộ vẻ phức tạp, nhìn về phía Nhạc Vũ:



- Bất quá không bị thiên ý vây khốn thì có lợi có hại. Cũng như trên bàn cờ, nếu như thoát khỏi khống chế thì biến hóa vô cùng. Nhưng nếu có cơ hội thì sẽ bị thiên địa dốc sức gạt bỏ, hung hiểm càng lớn. Nhạc đạo hữu ngày sau cần phải tự giải quyết cho tốt!



Nhạc Vũ hơi gật đầu, xem như tạ ơn. Nhìn xem người này bay về phía xa, trong lòng thầm cảm kích.



Hắn đã không ở trong biến ảo của thiên cơ, nếu tuy tu luyện đến Kim Đan đỉnh phong có biết được thì nói không chừng đã trễ.



- Thoát thân ở ngoài thiên địa Ngũ Hành sao?



Thu hồi ánh mắt, trong lòng Nhạc Vũ vừa lạnh buốt vừa mừng rỡ.