Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 464 : Thế giới diễn sinh
Ngày đăng: 20:47 20/04/20
Không gian trong Diễn Thiên Châu đã tăng trưởng hơn gấp ba lần. Ngoài mười lăm tử phù nguyên bản thì có thêm mười bảy tử phù cực lớn, chỉ là trong đó hơn phân nửa là hư ản đậm nhạt không đồng nhất. Cẩn thận quan sát kỹ có thể thấy kết cấu phù văn bên trong đều tàn khuyết.
- Thì ra là thế! Mười bảy tử phù này đều là hư ảnh chưa hoàn thành sao?.
Nhạc Vũ lại bắt đầu nhìn vào thế giới bên trong, sau đó phát hiện thấy diện tích đã khuếch trương ra không ít, địa thủy hỏa phong cũng đều bắt đầu gia nhập vào tuần hoàn thiên địa, thế giới lại càng trở nên chân thật. Bất quá trong hải dương vẫn chỉ có một chút vi sinh vật xuất hiện.
Nhạc Vũ khẽ thở phào nhẹ nhõm, cũng không biết là thất vọng hay may mắn. Ngay sau đó đem hồn thức thăm dò vào lòng đất.
Ngay sau đó, Nhạc Vũ như nghẹn thở. Vào những chỗ hồn thức của hắn thăm dò qua thình lình xuất hiện không ít mỏ kim loại. Tuy là số lượng không tính quá nhiều, nhưng chính thức là kim loại, trong tầng đất mơ hồ cũng đã có chỗ hội tụ linh lực khá đậm.
- Quả nhiên xuất hiện sao? Bất quá cũng khó trách, trong thế giới của Diễn Thiên Châu nếu thuộc về Ngũ Hành tương sinh tuần hoàn, đã có tứ hành vậy thì dĩ nhiên sẽ có kim loại xuất hiện. Vấn đề là sau này khi thế giới hoàn thành sẽ có tình trạng gì
Nghĩ đến đây, Nhạc Vũ ngẩn người. Lúc này linh lực bên trong Diễn Thiên Châu chưa đủ nên chưa thể hoàn thành thôi diễn pháp tắc thiên địa. Nhưng nếu một khi hoàn thành, khó có thể không có khả năng sinh ra linh bảo.
Nhạc Vũ không dám nghĩ thêm, vấn đề này chắc là không đơn giản như vậy. Đồ vật sinh thành trong Diễn Thiên Châu chưa hẳn có thể dễ dàng lấy ra.
Hơn nữa Linh Bảo còn liên quan đến pháp tắc thiên địa, còn cần vô số linh lực để bồi dưỡng, với tốc độ của thế giới này thì chưa chắc có thể theo kịp tu vi của hắn.
Sau đó Nhạc Vũ mở mắt, vẫy tay ra ngoài cửa sổ bắt lấy thanh hồn kiếm vừa phản hồi, dùng hồn niệm thăm dò trong đó thì nghe được giọng của Nông Dịch Sơn:
- Ta đã hiểu bí mật trong ba thức giữa của tuyệt kiếm! Sau này sẽ gọi người đến cùng tìm hiểu. Ngoài ra Quảng Lăng Tông ta hết thảy an khang, Tiểu Vũ chớ lo, chỉ để ý an tâm dưỡng thương. Giải mật ba thức kiếm quyết này còn cần ngươi ra sức.
Nhạc Vũ nhíu mày, thầm nghĩ trong tông môn chắc là an ổn. Vậy mấy Đại Thừa tu sĩ ngày ấy chứng kiến hắn kích thương Thương Ngô chẳng lẽ là mù mắt, hoặc giả cuối cùng yên lặng?
Bỏ phi kiếm vào Tu Di Giới, Nhạc Vũ nhìn lại thân thể đầy rẫy vết thương của mình rồi khẽ lắc đầu, tiếp theo nhắm mắt ngồi xếp bằng.
Với thương thế hiện giờ của hắn nếu đi ra ngoài chỉ dọa người thân khiếp sợ mà thôi. Những nơi kinh mạch tổn hại, tạm thời cũng không cách nào tu luyện đại Hỗn Nguyên Ngũ Hành công quyết.
- Thương thế con lúc trước sao có thể bảo không sao! Muội muội con thiếu chút nữa đã bất tỉnh!
Sắc mặt Nhạc Trương thị trầm xuống, thấy Nhạc Vũ hơi lộ ra vẻ xấu hổ thì vui vẻ:
- Quảng Lăng tông đối với con có đại ân, còn có huynh muội trong sư môn. Chuyện mấy tháng trước cũng không sai. Đàn ông Nhạc gia ta ăn ở có trước có sau. Chỉ là sau này đừng lặp lại chuyện đó, cẩn thận đừng liều mạng vẫn hơn.
Nhạc Vũ khẽ cau mày, hắn đã biết mẫu thân mình sẽ nói như vậy.
Bất quá với tính cách của hắn sao có thể để chuyện như vậy phát sinh thêm một lần nữa? Bị Yêu Vương Thương Ngô dùng lực lượng một người, áp bách đến thiếu chút nữa tông môn diệt vong, chuyện này phát sinh một lần là đủ, hiện giờ cần nhanh chóng tăng cường thực lực tông môn và bản thân.
Nhạc Trương thị nói tiếp:
- Tu hành của ta vẫn còn xem như thuận lợi. Trừ lúc con bị thương thì tâm thần dao động, dẫn động tâm kiếp còn thì không việc gì. Chỉ là ta nghe nói cứ dựa vào đan dược thì ngày sau tăng thêm hung hiểm. Cũng khó tìm đại đạo.
Nhạc Vũ hơi trầm xuống, việc này chân chính làm cho người phát sầu. người tu chân sau Tâm động cảnh sẽ vừa dẫn động thiên ma, vừa thêm chịu tác động mặt trái của đan dược. Tiến cảnh quá nhanh sẽ khiến cho căn cơ bất ổn. Những tri thức đạo pháp cùng trận đạo không xứng với tu vi bản thân, đặc biệt khi trùng kích dùng dược vật càng hung hiểm vạn phần.
Mặc dù bản thân hắn không cần lo lắng nhưng mấy người Nhạc Trương thị cùng Băng Thiến ít nhiều cần cố kỵ:
- Con lo lắng cái gì!
Nhạc Trương thị thấy hắn chau mày, lập tức cười nói:
- Ta vừa nói đùa thôi, sau này con vẫn phải đưa đan dược cho ta mới thỏa đáng. Mẹ của con hiện giờ không thua tư chất tu sĩ nào. Có cơ sở như vậy đã đầy đủ, còn cần dựa vào khả năng, cũng không thể dựa mãi vào Vũ nhi!
Nói tới đây, ánh mắt Nhạc Trương thị càng thêm rạng rỡ.