Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 523 : Độ kiếp chi tiền

Ngày đăng: 20:47 20/04/20






Trong chỗ sâu nhất của khe suối có một linh quả màu hồng, tản ra mùi thuốc nhàn nhạt .



Thân hình Đằng Huyền đang cuộn tròn bên cạnh linh quả có hỏa linh lực đậm đặc, hai mắt như hai viên hồng ngọc đang nhìn sững vào mấy phiến lá bên dưới.



Cứ mỗi một phiến lá rơi xuống thì linh quả lại càng thêm thơm ngát, màu sắc càng thêm đẹp đẽ, toàn bộ trái cây phảng phấp như một ngọn lửa.



Vào lúc phiến lá cuối cùng rơi xuống thì trong mắt Đằng Huyền cũng hiện ra vẻ vui mừng.



Bất quá vào lúc nó định há miệng ra để cắn thì trên bầu trời lại có một hấp lực hút trái cây bay vọt lên.



Đằng Huyền cắn hụt một cái, đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó liền nghe trên bầu trời tiếng quang quác đắc ý, ngẩng đầu lên thì thấy Sơ Tam đang dùng móng vuốt quắp chặt lấy linh quả, vui vẻ quanh quẩn trên không trung.



Đằng Huyền thấy thế lập tức tức giận, gầm thét một tiếng rồi giang đôi cánh màu hồng sau lưng bay vọt lên đuổi theo Sơ Tam. Chỉ là bản thể của nó cũng không phải là phi cầm nên dù có Hỏa Dực trợ giúp thì tốc độ của nó cũng vẫn kém Sơ Tam mấy bậc, bị bỏ lại xa tít tắp.



Lúc bắt đầu nó cũng chỉ ra vẻ nổi giận, đuổi một hồi lâu vẫn không có kết quả gì, Sơ Tam phía trước càng đắc ý, Đằng Huyền không khỏi thẹn quá hoá giận, trên người đột nhiên bộc phát ra hỏa diễm đầy trời trong phương viên trăm dặm xung quanh Sơ Tam. Tốc độ của Đằng Huyền theo công quyết mà Nhạc Vũ chỉ điểm tăng thêm đến ba thành!



Sơ Tam thực sự không sợ, hót lên một tiến lảnh lót, toàn thân phát ra ngũ sắc quang hoa để mặt hỏa diễm xuyên qua. Quanh thân nó lại càng bao phủ một tầng phong lực màu xanh khiến cho tốc độ cũng tăng thêm vừa đủ để nhanh hơn đối phương sau lưng một bậc.



Vào lúc Đằng Huyền đang chần chừ có nên vận dụng Thái Hạo Chân Viêm Thần Quang hay không thì đột nhiên đằng xa vang lên từng hồi hú dài. Thanh âm quanh quẩn không ta, vọng tới ngàn dặm,, phảng phất từ thế giới xa xôi truyền đến, xuyên thấu thần hồn hai yêu thú.



Đằng Huyền lập tức vui mừng, cũng phát ra một tiếng rống to, không quản Sơ Tam lẫn linh quả, sử xuất thần thông Thái Hạo Chân Viêm Thần Quang tiến vào, hàng rào thời gian trước mặt nó không hề có tác dụng.



Sơ Tam cũng giống như thế, giương hai cánh bắn ra vô số ngũ sắc quang hoa khai mở hàng rào thời gian xuyên vào chỗ Nhạc Vũ bế quan.
Ước chừng cũng hiểu khổ tâm của Nhạc Vũ, cũng hiểu trạng thái bản thân, Sơ Tam và Đằng Huyền gần đây lại càng mong đợi việc điều trị của hắn.



Sau khi rút ra cây Tam Diệu Như Ý Lôi Châm cuối cùng trên người Đằng Huyền thì thấy tiểu gia hỏa lộ ra thần sắc vô cùng thoải mái, phảng phất giống như vừa ăn linh đan diệu dược.



Nhạc Vũ không khỏi gõ đầu của nó, ra vẻ cảnh cáo rồi mới thu hồi lôi châm. Pháp bảo này đối với hắn càng lúc càng vô dụng. Cho dù là gia cường thêm Long Nha thì lực sát thương vẫn không như ý. Đoán chừng chờ sau khi bản thân đột phá Nguyên Anh thì đem loại bỏ, sau này tối đa cũng chỉ dùng để châm viêm.



Ngay sau đó, Nhạc Vũ liền thấy hai thú đều nhìn chằm chằm vào Từ nguyên Hàng Long đỉnh bên cạnh, nước miếng cơ hồ nhễu ra, hai mắt đầy vẻ chờ mong.



Nhạc Vũ thầm lắc đầu, vung tay đánh bay Sơ Tam cùng Đằng Huyền. Chiến Tuyết nghe bọn chúng gào thét thì cũng trực tiếp xuất ra một đạo bạch quang đánh tiếp cả hai ra ngoài mấy trăm dặm, vừa lúc chạm phải tầng bích chướng thứ mười.



Nhạc Vũ làm vậy cũng không phải ngại chúng ở đây quấy rầy tu hành mà Sơ Tam Đằng Huyền nếu ở đây sẽ chịu ảnh hưởng lớn hơn hắn. Mặc dù cả hai có thân thể thần thú trung giai, nhưng ở đây chưa đến mười ngày thì đều lộ ra vẻ uể oải, chỉ khi đến tầng thứ mười gấp hai mươi lần thời gian mới có thể miễn cưỡng bảo trì như thường.



Dù sao trong này cũng có sai biệt về thời gian, nếu có người đi ra cũng phải hơn mười phút mới tới. Có Chiến Tuyết bên cạnh nên Nhạc Vũ cũng tùy ý để Sơ Tam Đằng Huyền đứng ở bên ngoài.



Kỳ thật ngay cả hắn và Chiến Tuyết lúc này cũng không ổn. Vu Thần cùng Thiên Địa đồng thọ, chỉ cần tín ngưỡng không dứt liền không lo nguy cơ vẫn lạc. Bất quá vào thời gian này, sinh cơ của Chiến Tuyết dần dần có biểu hiện suy yếu, lực tín nguyện cơ hồ không cách nào hội tụ. Bản thân Nhạc Vũ cũng sợ là đã tiêu hao đi ít nhất trăm năm thọ nguyên.



- Mặc dù mình có thể khám phá một số ảo diệu thời gian trong những năm này nhưng vẫn không thể nào hiểu rõ nguyên nhân giải đi thọ nguyên. Xem ra mặc dù không Độ Kiếp thì cũng không thể ở mãi đây.



Nhạc Vũ nhìn về phía Thủ Oản, tiên bảo này mỗi ngày đều có biến hóa, mỗi ngày đều khôi phục một phần. Chỉ là nguyên linh tiên bảo vẫn chưa từng tỉnh lại, uy lực vẫn ở biên giới nhất phẩm.



- Hắc! Xem ra là đã chú định mình phải dựa vào bản thân Độ Kiếp, không cách nào mưu lợi. Không biết trong đó có vài phần Thiên Ý?



Nghĩ đến đây, hào khí Nhạc Vũ bốc cao, hắn thật sự muốn xem căn cơ hiện giờ của hắn sẽ dẫ khởi thiên kiếp thế nào, thiên ý có thể làm gì được hắn.