Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 555 : Khách Băng Nguyệt tới

Ngày đăng: 20:47 20/04/20




Thấy Nông Dịch Sơn nói xong, liền giống như nhập định, nhắm mắt ngồi yên.



Ánh mắt Nhạc Vũ co rụt lại, chỉ cười một tiếng, lẳng lặng đứng yên tại chỗ.



Nông Dịch Sơn nói có chỗ cần dùng tới hắn, Nhạc Vũ đoán chừng có lẽ chưởng giáo sư tổ rốt cục đã đánh chủ ý nào đó. Tuy không muốn quá lộ mặt trước người ngoài, nhưng nếu vì chuyện của tông môn, hắn là đệ tử Quảng Lăng Tông, cũng nên nghĩa bất dung từ.



Chỉ một lát sau, mấy người Băng Nguyệt Tông đều đi tới trong điện. Ngoại trừ Ngôn Vô Cực, mấy người còn lại đều ở bên trong.



Tổng cộng sáu người, bốn Nguyên Anh tu sĩ. Hư Nhược Nguyệt đi hàng thứ sáu, ngoài ra còn một nữ tử thoạt nhìn lớn hơn Hư Nhược Nguyệt chút ít, nhưng đã có tu vi Kim Đan. Vẻ mặt lãnh ngạo, diện mạo xinh đẹp, chỉ kém hơn Hư Nhược Nguyệt một bậc mà thôi.



Mấy người trông thấy Nhạc Vũ cũng ở trong điện, chợt ngẩn ra. Vẻ mặt đều mang theo vài phần khó xem, vừa bí mật mang theo vài phần tò mò. Nguồn truyện: Truyện FULL



Trong chốc lát Ngôn Vô Cực đã kịp phản ứng, hướng Nông Dịch Sơn mỉm cười hành lễ, tiếp theo lại cười nhìn Nhạc Vũ:



Chúc mừng Nhạc trưởng lão, tu vi tiến nhanh. Nghĩ đến lần này đi về phía nam, tất có đại kỳ ngộ!



Nhạc Vũ chỉ nhẹ nhàng gật đầu xem như hoàn lễ. Sau đó cũng không để ý tới ánh mắt Ngôn Vô Cực lóe lên vẻ tức giận. Quay đầu cẩn thận quan sát Hư Nhược Nguyệt. Hắn biết mấy vị Nguyên Anh tu sĩ ở đối diện giờ phút này đang cho là hắn xấc láo, nhưng bây giờ hắn cũng chẳng muốn để ý tới. Mấy người này không phải là trưởng bối của hắn, quan hệ giữa Nguyên Anh tu sĩ, càng không có đạo lý tùy tiện cúi đầu. Với lập trường của hắn mà nói, lại càng không cần quản tới ý nghĩ của bọn họ.



Chỉ có nữ tử từng xuất thủ ám sát hắn, bị hắn đuổi giết tới hóa thành bụi phấn mới làm cho hắn có chút để ý.



Chỉ mới hơn năm năm, nữ tử này đã đem một thân tu vi luyện tới Kim Đan kỳ cảnh giới.



Chẳng qua thoạt nhìn tuổi tác trẻ hơn lần đầu tiên gặp mặt chút ít. Cũng không biết nữ tử này tu luyện loại công pháp bậc nào, gặp được kỳ ngộ như vậy, ở dưới tuyệt cảnh cũng lưu lại một đường sinh cơ.



Về phần một nữ tử khác, tuy tu vi xem như không tệ, cảnh giới trên Hư Nhược Nguyệt, đạt tới Kim Đan hậu kỳ. Chẳng qua nhìn tuổi tác chân thật của nàng, chỉ sợ cũng phải cả trăm tuổi. Tư chất chỉ kém hơn Lý Vô Đạo một chút, nhưng so sánh với Hư Nhược Nguyệt lại không có gì làm cho hắn đáng giá chú ý tới.



Ngay khi hắn đánh giá Hư Nhược Nguyệt, hai nữ tử đối diện cũng đang quan sát hắn.


Như vậy đi, Băng Nguyệt Tông các ngươi, không cần e dè tu vi bối phận, chỉ cần có một người có thể đánh bại đệ tử này của ta, thậm chí có thể chống đỡ được hắn một khắc, chuyện các ngươi nói, ta đáp ứng là được.



Ngôn Vô Cực ngẩn ra, đầu tiên sắc mặt ửng hồng vì khuất nhục. Sau đó nhìn về phía Nhạc Vũ, chỉ thấy thiếu niên kia đang trầm mặc đứng đối diện, thần tình lạnh nhạt không hề có chút phản ứng, trống rỗng tới mức làm người ta có cảm giác nguy hiểm.



Khẽ do dự, Ngôn Vô Cực mở miệng nói:



Nhược Nguyệt, ngươi tới thử xem!



Hắn sớm biết thiếu niên này từ mấy năm trước đã có Nguyên Anh chiến lực. Giờ phút này tu vi tiến nhanh, thực lực càng thêm mạnh mẽ. Nhưng nếu chưa đột phá Nguyên Anh, như vậy còn chưa có bao nhiêu biến hóa.



Thật ra người đồng lứa trong bọn họ nếu xuất thủ cũng không phải là không thể. Chẳng qua nếu may mắn thắng, sẽ bị mất mặt. Hôm nay tu vi của Hư Nhược Nguyệt đã hồi phục, cộng thêm lần gặp gỡ trong Quy Khư Cung, giờ khắc này có thể chống đỡ được một khắc thời gian.



Chẳng qua sau một khắc, chỉ thấy sắc mặt Hư Nhược Nguyệt khẽ đọng lại, chợt lắc đầu nói:



Sư thúc, ta không phải đối thủ của hắn!



Sắc mặt Ngôn Vô Cực cứng đờ, sau đó trong nội tâm thất vọng mãnh liệt. Thầm nghĩ chẳng lẽ Hư Nhược Nguyệt còn chưa đột phá được tâm ma hay sao? Ngay cả dũng khí đánh một trận với Nhạc Vũ cũng không có.



Trong lòng hắn vừa suy nghĩ như thế, nữ tử đứng trước Hư Nhược Nguyệt liền bất mãn hừ lạnh một tiếng:



Người nhát gan, thật mất mặt xấu hổ!



Lời vừa rơi xuống, nàng ta đã không chút do dự đứng ra, nhìn Nhạc Vũ nói:



- Băng Nguyệt Tông Thượng Quan Minh Ngọc, muốn hướng Nhạc sư đệ lãnh giáo!