Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 556 : Kiếm áp Băng Nguyệt!
Ngày đăng: 20:47 20/04/20
Bên trong Quan Vân Điện hoàn toàn yên tĩnh. Nhạc Vũ âm thầm kinh ngạc nhìn Hư Nhược Nguyệt.
Vốn cho rằng với vẻ cao ngạo của nữ nhân này, hơn phân nửa sẽ không chút do dự khiêu chiến với hắn. Kết quả lại vượt ngoài dự liệu của hắn, còn chưa thử qua đã tự nhận bản thân không phải là địch thủ. Trong nháy mắt, Nhạc Vũ thiếu chút nữa cũng cho rằng Hư Nhược Nguyệt còn chưa thoát khỏi tâm chướng lần trước bị hắn đánh chết.
Nữ tử này quả nhiên là người có đại khí vận. Mặc dù còn chưa đạt tới Nguyên Anh, đã có thể cảm giác được hung cát. Mặc dù không nhìn thấu được thực lực thực sự của hắn hiện tại, nhưng có thể theo bản năng lẩn tránh nguy hiểm.
Phi thân về phía trước, trực tiếp vượt qua khoảng cách mười trượng đứng giữa điện, Nhạc Vũ nhìn Thượng Quan Minh Ngọc, sau đó mặt mang vẻ kinh dị nói:
Lãnh giáo? Trận chiến này ta sẽ không nương tay, sinh tử phải xem ý trời!
Nương tay? Khẩu khí thật lớn! Hơi có chút thành tựu, liền không biết trời cao đất rộng!
Thượng Quan Minh Ngọc cười lạnh một tiếng, cũng định bay qua. Lúc này Hư Nhược Nguyệt đột nhiên nắm chặt tay áo của nàng, lắc mạnh đầu nói:
Sư tỷ đừng đi, sẽ chết người!
Phất mạnh tay áo nhưng vẫn vô ích, Thượng Quan Minh Ngọc nhất thời cau mày, ngay trong mắt nàng ẩn giấu vẻ tức giận, bên cạnh đột nhiên có cỗ lực lượng vung lên, hẳn dự định trực tiếp đánh gãy cánh tay Hư Nhược Nguyệt.
Người xuất thủ rõ ràng chính là trung niên nữ tử đứng phía sau Ngôn Vô Cực, người vừa lớn tiếng quát mắng, trên gương mặt vẫn còn phong vận, đang mang theo vẻ giận dữ:
Vì sao tình nguyện gãy tay cũng muốn kéo ta?
Thượng Quan Minh Ngọc chỉ cảm thấy tâm thần chấn động, kỳ quái nhìn vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong ánh mắt mang theo vẻ cầu khẩn của Hư Nhược Nguyệt.
Trong lòng hơi dao động, nhưng ngay tức khắc trong lòng Thượng Quan Minh Ngọc chợt trầm xuống, bỏ qua hết thảy tạp niệm. Nàng rót pháp lực vào tay áo, đánh văng tay Hư Nhược Nguyệt, đứng ngay trước người Nhạc Vũ. Hai thanh huyền binh màu trắng phóng lên cao, quanh quẩn vũ động bên người nàng. Vô số băng hàn lực phát tán khắp nơi, khiến bên trong Quan Vân Điện trong nháy mắt như bị đóng băng. Ngay cả đại trận hộ sơn trong điện đều không thể hoàn toàn ngăn cản. Vách tường cùng mặt đất đều ngưng kết thành một tầng băng.
Cảm giác được trong ánh mắt bọn hắn mang theo vài phần kiêng kỵ lẫn sát ý, Nhạc Vũ cũng không tiếp tục để ý tới, nghĩ thầm huynh đệ Tân thị này nếu không động thủ thì thôi, như vậy chỉ sợ ngày sau không còn cơ hội ra tay, loại người ôm lòng mưu mô ở lại bên trong tông môn, thật sự có chút làm người ta không được thoải mái.
Thấy Băng Nguyệt Tông không còn dám đứng ra ứng chiến, Cung Trí cũng không tiếp tục bừa bãi như trước, thu hồi phi kiếm bên cạnh. Sau đó nhìn Ngôn Vô Cực nói:
Nếu như thế chuyện tông ta thu đệ tử, xin mời quý tông chớ nên nhiều lời. Ngoài ra lời mở đầu vẫn hữu hiệu, Băng Nguyệt Tông có thể trước khi chúng ta khai sơn đại tuyển, có người có thể đánh bại tiểu Vũ, bổn tông vẫn sẽ đáp ứng quý tông yêu cầu.
Ngôn Vô Cực khẽ cau mày, chỉ cảm thấy trong lồng ngực trầm uất vô cùng, càng cảm thấy cực kỳ khuất nhục. Trong lòng hắn biết nếu chuyện hôm nay truyền ra, người trong Bắc Hoang tới Quảng Lăng Tông tham gia đại tuyển nhất định càng tăng thêm mấy lần.
Trong lòng hắn cũng hiểu rõ ràng vừa rồi Nhạc Vũ còn chưa toàn lực ứng phó. Trước khi tìm được phương pháp chống lại Thiên Ý Kiếm, tái chiến cũng chỉ vô ích, ngược lại sẽ làm cho Nguyên Anh tu sĩ tiếp tục vẫn lạc dưới kiếm của Nhạc Vũ, như vậy thật không phải thượng sách. Chẳng lẽ xu thế rầm rộ của Quảng Lăng Tông, thật không thể ngăn trở?
Trong lòng lướt qua vô số ý nghĩ, trong lòng Ngôn Vô Cực chợt dao động, đưa mắt tập trung trên người Diệp Tri Thu.
Nhìn vào người này một lúc lâu, hắn khẽ chần chờ, sau đó thi lễ với Nông Dịch Sơn:
Nông chưởng giáo, không biết quý tông có dự định tiếp tục minh ước cùng tông ta hay không?
Lời vừa thốt ra, ba nữ Nguyên Anh tu sĩ phía sau đều thở dài một hơi. Ánh mắt phức tạp, không biết là thất vọng hay phẫn hận, nhưng mang theo chút ý tán thưởng.
Nhạc Vũ khẽ mỉm cười, Ngôn Vô Cực thật không thẹn là trí giả thành danh mấy trăm năm, chỉ bằng một mình Diệp Tri Thu liền đã đoán được ý đồ của Quảng Lăng Tông, liền cúi đầu vô cùng dứt khoát.
Bắc phương lạnh giá khủng khiếp, tranh giành cũng chỉ vô ích, còn có hai động ma tồn tại. Trấn áp nơi này ngược lại cần tốn không ít thực lực. Chẳng qua đem Ký Châu tam tông nắm bắt xem như đặt được căn cơ gốc rễ.
Cũng do Nông Dịch Sơn, mặc dù không muốn diệt Băng Nguyệt Tông, nhưng nếu họ vẫn không hiểu thời cơ, như vậy gạt bỏ hậu hoạn cũng là chuyện bất đắc dĩ.