Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 567 : Minh Phủ Luân Hồi
Ngày đăng: 20:48 20/04/20
Xử lý xong vết thương, thay lại quần áo, tiếp đó Nhạc Vũ lấy ra Càn Khôn Dịch Hào Bàn bắt đầu thôi diễn.
Sau một lát, Nhạc Vũ bất đắc dĩ lắc đầu. Trận chiến này có quá nhiều cường nhân tham dự, ngoại trừ Quảng Lăng tông Nông Dịch Sơn cùng phu phụ Thanh Dương Tử thì tựa hồ còn có những cao nhân khác. Với lực tính toán của hắn hiện giờ căn bản không thể nào tính ra, cưỡng ép thôi diễn chỉ có thể nhận lấy phản kích của những người đó.
Lại tính toán số mệnh tương lai của Quảng Lăng tông, bởi vì bản thân hắn thoát ra khỏi thiên cơ nên cũng ảnh hưởng đến tông môn, chỉ có thể tính toán ra khí vận hiện giờ đang dày.
Thu hồi Dịch Bàn, ngay sau đó Nhạc Vũ nhảy lên không trung, dùng Vọng khí pháp của Đạo gia nhìn về nơi xa, chỉ thấy bên Dực châu đang có một khí tức màu đỏ đậm đặc đang phóng thẳng lên trời.
- Ừ? Khí sát phạt cường liệt! Như vậy xem ra với năng lực của Chưởng giáo tổ sư lúc này vẫn chưa triệt để giải quyết Vân Mộng Tông, bất quá đã khiến chúng trọng thương. Nếu không cũng sẽ không xuất hiện khí binh đao dày đặc như thế, hơn phân nửa là do Vân Mộng Tông thế suy, thế gian sắp thay trời đổi đất!
Vọng khí pháp cực kỳ tiêu hao hồn lực. Chỉ qua một lát, Nhạc Vũ đã chống đỡ không nổi, thu hồi thần thông mà Nguyên Anh xuất khiếu mới có.
Nhập định khôi phục một lát, Nhạc Vũ lại nhìn về lòng núi trống rỗng, bất giác nhíu mày. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Huyết Ma đi rồi, tất nhiên sẽ tìm kiếm địa phương tu dưỡng thương thế, khôi phục nguyên khí. Cần hấp thu mấy trăm vạn sinh linh huyết khí, cùng với tinh huyết nguyên lực mấy ngàn tu sĩ tẩm bổ bản thân mới có thể khôi phục đến trạng thái cường thịnh. Ngoài ra người này đã tu luyện Huyết Hà công đến tầng mười ba, cũng là nhân vật tuyệt đỉnh trong giới Tán Tiên, tất nhiên sẽ cố kỵ thiên kiếp. Nơi có thể tránh né thiên kiếp ở Bắc Hoang tổng cộng cũng chỉ hơn mười chỗ. Sau này ra lệnh cho Chức Phương và Thông Văn điện điều tra thì có thể biết được. Có tồn tại như vậy rình mò ngoài tông, bản tông cho dù không sợ nhưng đệ tử ra ngoài lại có chút nguy hiểm
Bắn ra hai phi kiếm truyền tin về xa, Nhạc Vũ cũng không ở thêm, thu hồi Thập Phương Môn tế luyện một phen, đợi đến lúc hoàn toàn khống chế thì phi độn rời đi.
Lần này một hơi hắn đã xuyên qua đến sáu vạn dặm. Mặc dù không nhanh như Nông Dịch Sơn mượn trợ giúp của Nguyên Dương đao luân, một lần xa đến hơn mười vạn dặm nhưng cũng nhanh hơn rất nhiều Đại Thừa tu sĩ bình thường.
Nhạc Vũ cũng hơi vui vẻ rồi lại có chút tiếc nuối, cự ly xuyên qua không gian tuy gia tăng thật lớn nhưng tiêu hao pháp lực cũng tăng theo đồng dạnh. Thập Phương Môn tuy là có thể tiết kiệm đại lượng đạo lực nhưng vẫn không cách nào thay đổi pháp tắc này. Phương pháp này ngẫu nhiên dùng để trốn chạy đào mệnh thì còn có thể, lại không thể thường dùng.
Chỉ dùng hai canh giờ, Nhạc Vũ đã đến nơi cần tìm. Cả phía nam của dãy núi đều là bình nguyên do sông lớn trùng kích bao năm mà thành.
Trong lòng của hắn thầm kỳ quái, nơi màu mỡ như vậy, lại dưới sự che chở của Quảng Lăng tông nên cuộc sống bình an, lẽ ra không dễ dàng sinh sôi tín ngưỡng mới đúng . Nhưng ở chỗ này, hắn rõ ràng có thể cảm giác vô số lực tín nguyện đang bay lên, quả nhiên là cực kỳ cổ quái.
Nhạc Vũ ngưng mày dùng hồn lực tìm tòi bốn phía. Không bao lâu liền phát hiện ra chỗ của Đoan Mộc Hàn. Hơi động niệm, Nhạc Vũ trú sử Cực Quang kiếm phi độn đến một ngọn núi cách xa hai ngàn dặm.
Dứt lời, Đoan Mộc Hàn thoải mái tiếp lấy hai thanh phi kiếm. Chỉ đến sau khi tiếp lấy bình sứ thì nàng biến sắc, vẻ mặt hiện lên kinh dị lẫn hân hoan.
Nhạc Vũ sợ nàng cự tuyệt, vội vàng nói thêm một câu:
- Vật này chính là tông môn ban tặng, không có quan hệ tới ta.
Đoan Mộc Hàn trừng mắt liếc hắn một cái, rồi sau đó trịnh trọng thu hồi. Nhạc Vũ lúc này mới rảnh rỗi cẩn thận quan sát mấy người Nhiễm Lực, sau đó sáng mắt, tiến bộ của mấy người này cực kỳ nhanh chóng vượt qua dự liệu của hắn. Mới qua một năm không ngờ đã đột pháLinh Hư Cảnh đỉnh phong.
Tốc độ của thân thể ngũ linh quả nhiên vượt xa người khác, càng khó được là cũng không hề buông bỏ rèn luyện nhục thân. Xem ra ngày đó hắn lưu lại dược vật cùng dược phương thì cả ba vẫn chưa hề ngừng phục dụng, ngay cả Nhạc Băng Thiến cũng không tụt hậu.
Đợi đến lúc bốn người bình tĩnh lại, Nhạc Vũ hỏi tiếp:
- Chuyện ở Điều Sơn này thế nào? Vì sao đã lâu nhưng vẫn chưa kết thúc?
Nói đến đây, Đoan Mộc Hàn lộ vẻ lo lắng: - Chuyện lần này xác thực là có chút khó giải quyết. Đã dùng qua tất cả thủ đoạn nhưng không hề có hiệu quả, hơn nữa càng làm người căm tức đấy là có một số tán tu ngầm nhúng tay tương trợ.
Đoan Mộc Hàn dừng một chút rồi mới do dự:
- Những ngày này ta đã điều tra cẩn thận, chỉ biết những tín đồ kia tựa hồ bị chuyện gì hấp dẫn, nói là tín ngưỡng Hậu Thổ thì sau khi chết linh hồn có thể chuyển sinh!
- Chuyển sinh?
Nhạc Vũ nhíu mày, cảm thấy buồn cười. Thế giới này làm gì có chuyển thế, phần lớn sau khi chết đi thì linh hồn tự tiêu tán trong thiên địa, ngay cả người tu chân nếu chưa đạt tới Nguyên Anh cũng không ngoại lệ.
Ngay sau đó, trong lòng của hắn bỗng dưng cả kinh, nhớ tới Minh phủ của Đạo gia và lục đạo luân hồi của Phật gia nói tới kiếp trước.