Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 61 : TÂM THÁI ĐÀ ĐIỂU

Ngày đăng: 20:43 20/04/20




Cho đến khi Nhạc Duẫn Kiệt rời đi, vẻ mặt Nhạc Trương thị vẫn u mê, không hiểu rõ vì sao vị huynh trưởng thân là tộc trưởng lại đột nhiên hạ thấp tư thái xin lỗi với mình?



Nếu nói lời chân chính, mặc dù hai nhà bọn họ đều là đích tôn, nhưng quan hệ vẫn không tốt lắm, nói xác thực một chút, phải nói song phương có chút oán hận mới đúng. Cuộc tranh giành chức tộc trưởng mười mấy năm trước, phụ thân Nhạc Vũ lúc ấy ủng hộ người giành quyền cũng không phải vị tộc trưởng này. Chỉ sợ dù Nhạc Duẫn Kiệt có lòng dạ đại nhân đại lượng bao nhiêu, cũng không thể làm ra được tư thái hạ thấp lấy lòng kiểu như vậy.



Nhạc Vũ chỉ cười lạnh trong lòng, hắn biết Nhạc Duẫn Kiệt xin lỗi Nhạc Trương thị thật ra là vì muốn mượn loại phương thức không tổn hại mặt mũi này giải thích với vị vãn bối đang đứng bên cạnh nghe họ nói chuyện.



Câu nói "Chuyện của Băng Thiến, vi huynh thật sự xin lỗi, nhất thời sơ ý bị tên tiểu nhi Đạm Vân thành che mắt!" còn có câu nói "Nghe nói hôm qua đệ muội từng cầu kiến ta ba lần, đều bị đám người hầu ngu dốt kia ngăn chặn trở về. Chuyện này vi huynh cũng cảm thấy tức giận, lúc đến đã đem người hầu kia đánh chết!" vân vân…



Nói tới nói lui, đơn giản là muốn nói với hắn chuyện phong ba ngày hôm đó ở tiệm thuốc hắn cũng không hay biết. Mà trong lòng Nhạc Vũ cũng hiểu rõ, vị bá phụ này của hắn có lẽ thật sự bị người giấu diếm. Nhưng thái độ của những người bên dưới cũng chưa hẳn không phải do Nhạc Duẫn Kiệt cố ý dung túng.



Nhưng Nhạc Duẫn Kiệt có thể làm tới một bước này, xem như đã rất có thành ý. Ít nhất lần này đã đem mặt mũi bán hết cho hắn, tư thái cũng hạ xuống cực thấp.



Còn có một câu ban đầu, cũng là thâm ý sâu sắc. Chỉ sợ chuyện Hoàng Phàm tạo ra lời đồn, cũng không thể giấu diếm được tai mắt của Nhạc Duẫn Kiệt.



Bất quá cho dù biết rồi thì thế nào? Chuyện ngậm bồ hòn này dù thế nào Nhạc gia cũng phải tự nuốt vào. Chuyện này rốt cục nên làm sao cứu vãn, làm sao che giấu, làm sao giải thích giao thiệp với Đạm Vân thành, đã không còn liên quan tới hắn.



Đang âm thầm cười nhẹ, Nhạc Vũ chợt thấy một đạo ánh mắt lạnh như băng đâm tới. Khi hắn nhìn lại, phát hiện Nhạc Trương thị đang nhìn hắn chằm chằm từ trên xuống dưới, hắn chợt cảm thấy rét lạnh toàn thân. Lần đầu tiên Nhạc Vũ có cảm giác, có một mẫu thân quá anh minh thật sự cũng không phải là một chuyện tốt.


Khi nói những lời này dẫn dắt sự chú ý của Nhạc Trương thị, trong lòng Nhạc Vũ chợt giật mình, chính hắn cũng không hiểu vì sao nhất định phải gạt Nhạc Trương thị.



Chẳng lẽ hắn không nguyện đối mặt lửa giận của Nhạc Trương thị hay sao?



Tuy nói đêm hôm đó quả thật rất mạo hiểm, nhưng hôm nay đã an toàn trở về. Cùng lắm thì bị đánh, đau dài không bằng đau ngắn.



Hoặc là hắn đang lo lắng Nhạc Trương thị sẽ sinh nghi đối với mình?



Quả thật có nỗi lo lắng này, hắn nghĩ nên từng bước để cho bà tiếp nhận như vậy sẽ an toàn hơn. Nhưng lúc này còn phải tiếp tục giấu diếm, chỉ sợ là có chút khó khăn.



Nhạc Vũ ngầm thở dài, nghĩ thầm tạm thời cứ để yên như vậy trước rồi hãy tính sau. Mà lúc này trong lòng hắn lại có chút mong đợi, phần thưởng của cuộc thi đấu trong tông tộc không những là chút dược vật trân quý, còn là binh khí cấp tám trở lên. Thật không biết Nhiễm Lực cùng Lâm Trác sẽ lấy được thứ hạng gì.



Chuyện này quan hệ tới Cường Tủy hoàn, nếu con đường dùng linh hoàn đã tạm thời đoạn tuyệt, vậy bây giờ nơi duy nhất hắn có thể trông cậy vào chính là loại dược vật sản xuất vô cùng thưa thớt tại Bắc Mã Nguyên này.



Nhạc Băng Thiến mang theo vẻ mặt chờ mong nhìn sang bên cạnh, nàng biết Nhiễm Lực đã đạt tới võ sĩ cấp chín. Thực lực này nếu đặt ở ngày thường, muốn lấy thứ hạng đầu tiên xem như nắm chắc. Mà rốt cục Nhạc Trương thị rốt cục đã có lời giải thích, nghĩ thầm hay là a Lực đang lo lắng cho chuyện thi đấu nên mới có biểu hiện thất thường như vậy?