Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 62 : ĐẠI ĐIỂN GIỖ TỔ
Ngày đăng: 20:43 20/04/20
Chưa tới giờ Mẹo rạng sáng mười ba tháng năm, khoảng hơn bốn giờ, cả Nhạc gia thành đã sớm sôi trào lên. Nhạc Vũ cũng rời phòng thật sớm, sau đó bị Nhạc Trương thị thúc giục đi thay quần áo.
Cũng giống như Nhiễm Lực và Nhạc Băng Thiến, là một bộ quần áo bằng gấm màu trắng mới tinh. Hình thức cực kỳ tương tự thời cổ đại của quê hương Nhạc Vũ kiếp trước, chẳng qua thời đại này lại lấy võ làm chủ yếu. Cho dù là tông tộc lớn như Nhạc thị, ống tay vẫn buộc chặt sít sao, dưới chân mang loại giày bằng da thuận lợi cho việc chiến đấu. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Đợi đến khi hắn đi ra ngoài cửa, hai cỗ xe do bốn con Long Giác mã kéo xe đang dừng sẵn chờ đợi. Ngoài ra còn có sáu vị võ sư cũng trong trang phục mới tinh chờ sẵn bên ngoài.
Trong lòng Nhạc Vũ vừa nghĩ trận thế này có phải đã quá khoa trương hay không, chỉ thấy ở bên kia đường một đoàn xe đang chậm rãi chạy tới. Sáu chiếc xe ngựa xa hoa, sau đó là mười hai vị võ sư cưỡi Long Huyết mã. Tiếp theo là hơn trăm gia đinh mặc giáp đi theo. Lúc đi ngang qua, rèm cửa sổ một chiếc xe chợt nhấc lên, từ trong lộ ra mấy ánh mắt thoáng khinh thị cùng ngạc nhiên.
Trong nháy mắt Nhạc Vũ chợt ngây ra, nghĩ thầm thì ra đều là như vậy. Đại điển giỗ tổ được tổ chức ba năm một lần này, xem ra cũng không đơn thuần chỉ vì giỗ tổ mà thôi.
Cũng thật khó trách, mấy ngày trước Nhạc Trương thị lại chuẩn bị sớm như vậy, thậm chí còn dùng giá tiền cao mua chiếc xe ngựa này.
Xe ngựa thì cũng thôi, trị giá không bao nhiêu. Vấn đề là ngựa kéo xe, tuy Long Giác mã là chiến thú kém nhất Đông Thắng đại lục, nhưng giá tiền mỗi con cũng đã vượt qua năm mươi lượng, ước chừng bằng giá tiền một thanh dị binh cấp sáu. Mà hàng năm nuôi dưỡng phải tốn hao lương thực địa tinh, còn bằng nhu cầu sinh hoạt của ba nam tử tráng niên suốt cả một năm.
Mà khách quan so sánh với đoàn xe vừa đi qua vừa rồi, nhà bọn họ xem như đã thật keo kiệt. Sáu tên võ sư đánh thuê, đừng nói là loại chiến thú cấp hai chính quy như Long Huyết mã, ngay cả vật cưỡi thay chân còn không có. Gia đinh hộ vệ chỉ hơn ba mươi người, còn mặc loại áo giáp cấp ba mà thôi.
Nhạc Băng Thiến khẽ hừ một tiếng xoay đầu sang nơi khác, có vẻ có chút khinh thường. Chẳng qua trong mắt nàng không che giấu được vẻ hâm mộ. Nhạc Trương thị vẫn thật bình tĩnh, chậm rãi đưa tế phẩm lên xe ngựa. Cho đến khi hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, mới chậm rãi cho xe hướng thẳng tới từ đường quanh co khúc khuỷu phía trước. Khi đội xe của họ đi ra hẻm nhỏ, tiến đến đường lớn, lần này ngay cả Nhạc Vũ cũng không dám nhấc lên rèm cửa sổ quan sát tình hình bên ngoài.
Lúc ban đầu khi Nhạc gia xây dựng tòa thành, ngoại trừ suy tính sự an toàn, cơ hồ tất cả những nhân vật trọng yếu của Nhạc gia đều được an trí ở vị trí cao. Mà hôm nay tuy đã trải qua mấy trăm năm, yêu thú bên dưới chân núi đã tuyệt tích, nhưng khu vực thành bắc vẫn thuộc về những thành viên trọng yếu trong dòng họ, tộc nhân bình thường không có tư cách đến ở.
Tựa hồ làm như phát hiện hành động của mình không thích hợp, phụ nhân trang điểm xinh đẹp kia làm ra vẻ mặt vô cùng lúng túng:
- Thật không biết xấu hổ, mới vừa rồi đệ muội cũng đã có chút lỗ mãng rồi!
Nhạc Vũ nhướng mắt, nữ nhân này ngoài miệng nói chuyện nghe có vẻ như áy náy, nhưng giờ phút này lại không mang theo chút ý tứ xin lỗi. Nhạc Trương thị còn đang nhíu mày suy ngẫm một lúc lâu, mới thử thăm dò với đối phương:
- Ngươi là Huệ Linh? Là người của thất thúc?
- Ha hả! Trí nhớ của Dao tỷ thật không tệ, ta còn tưởng rằng tỷ là quý nhân bận rộn, không nhớ rõ đâu!
Phụ nhân cười cười, xoay người qua:
- Nói tới ta còn phải đa tạ Dao Di tỷ mới đúng! Ban đầu cũng may mắn theo tỷ đến Nhạc gia như của hồi môn, cho nên mới có được đoạn nhân duyên tốt này.
Nhạc Vũ còn đang khó hiểu, lúc này mới cảm thấy sực tỉnh. Trong lòng đang suy đoán, phụ nhân hồ mị này hẳn là tỷ muội con thứ gì đó của Nhạc Trương thị. Ở Đông Thắng đại lục, nữ nhi gia tộc quyền thế xuất giá, cũng sẽ có tỷ muội cùng nha hoàn như của hồi môn mang theo. Nếu nhân vật nam chính trong nhà nhìn không thuận mắt hoặc không muốn thu vào trong phòng, sẽ đưa tặng cho người hầu hoặc huynh đệ dòng thứ. Đoán chừng "Huệ Linh" này cũng thuộc về tình hình như thế.
Chẳng qua cách nói của nữ nhân này như đang biểu đạt lòng biết ơn, nhưng trong ngữ khí không hề có mấy tia cảm kích, trái lại còn mang theo mấy phần ngạo nghễ.