Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 711 : Vượt ngoài dự tính

Ngày đăng: 20:49 20/04/20




"Xoạt" một tiếng vang sắc bén, trong tay áo Nhạc Vũ hiện ra một thanh trường đao hình dáng cổ xưa, phá không bắn ra, bay múa xoay tròn ngay trước người hắn.



Nhạc Vũ đưa tay cầm lấy, một đạo hồn niệm trực tiếp tập trung lên thân thể thần hồn của người nọ. Ngay sau đó thanh trường đao lập tức gầm thét, ý niệm trảm thiên liệt địa không chút sợ hãi trong một thoáng liền bắn thẳng tới chân trời!



Đôi mắt Chiến Tuyết lóe hồng quang, trong nháy mắt Bạch Đế kiếm trướng lớn hơn mười trượng, chuyển sát vi cương, chém về phía trước, liền đem pháp lực hóa thành cự chưởng chém nát. Thập Ngự Phục Ma kiếm trận triển khai quanh thân, xông ra mấy ngàn bóng kiếm, chém lên thân ảnh cao to trên bầu trời.



- Ân? Lại còn dám động thủ!



Tu sĩ trung niên đầu tiên lóe ra ánh mắt lạnh lùng, tiếp theo liền bị sức lực kinh khủng của Chiến Tuyết làm giật mình. Ngay thoáng chốc ánh mắt của hắn đã tập trung trên thanh đao của Nhạc Vũ. Đao ý mạnh mẽ bén nhọn cho dù chính hắn cũng cảm giác bên trong thần hồn của mình phát ra từng đợt đau đớn, có cảm giác không dám đối mặt giao phong.



- Chỉ là một tu sĩ Đại Thừa mà thôi, lại có hồn lực bức người như vậy, đâu có kém gì ta?



Tu sĩ trung niên theo bản năng liền bay lên trời, xa xa né tránh. Ngay sau đó hắn chấn động tay áo, mấy ngàn mũi nhọn màu đỏ sậm từ sau tứ tán bắn ra, cùng kiếm ảnh hợp cùng một chỗ, chỉ thoáng chốc đã chém nát những bóng kiếm.



Trong tay của hắn xuất hiện một loại pháp bảo tương tự như chiếc quạt lông, đang định quạt xuống, bỗng nhiên một đạo đao mang vô cùng mạnh mẽ chợt phá không xuyên tới, vô số thời không mảnh nhỏ lập tức bị cắt nát, chỉ chốc lát đã đem tiên y hộ thân của hắn phá vỡ, thân thể da thịt bị cắt sâu mất đường vết máu.



Trung niên tu sĩ chau mày, ngay tiếp theo liền cuồng nộ, giờ khắc này hắn chỉ muốn đem hai người trước mắt chém thành nát bấy!



Hắn vứt quạt không dùng, chỉ trong nháy mắt thanh quang bắn ra, hiện ra một ngọc bội hình tròn quấn quanh hai thanh long, xuất hiện ngay trước người hắn.



Thanh quang tán ra bốn phía, uy thế hiển hách đem đao mang trấn áp, đột nhiên vô số thời không toái nhận bỗng dưng bạo liệt, một đoàn lực lượng như muốn hủy thiên diệt địa cơ hồ bộc phát ngay trước mắt hắn, phá hủy phương viên trăm trượng chung quanh.




Vẻ mặt Nhạc Vũ giật mình, ngạc nhiên nhìn qua Chiến Tuyết.



Có thể giấu diếm được linh giác của hắn cùng Chiến Tuyết, hoặc là có được Ẩn Linh Châu cấp bậc cao hơn, hoặc tu vi pháp lực hơn xa hai người bọn họ.



Ánh mắt Chiến Tuyết thật bình tĩnh trong suốt, nhưng tràn đầy vẻ sát cơ kiên quyết. Nhạc Vũ cười khổ, thầm nghĩ bản thân mình giờ phút này vì sao còn không quyết đoán bằng một nữ tử? Tiếp theo trong con ngươi hắn cũng lóe lên lệ khí.



Đã đi tới nơi này, không thể lui bước nếu không đạt được kết quả, nơi nào còn cần do dự? Điều hắn có thể làm chính là đem mọi thứ cản đường chém giết là xong!



- Giết!



Trong miệng quát lạnh một tiếng, hồn niệm thần thức của Nhạc Vũ liền dung nhập vào trong phiến thiên địa nơi này.



Trên bầu trời như có thiên ý mênh mông cuồn cuộn phủ xuống. Thiên Ý Kiếm trong tay Nhạc Vũ bỗng nhiên vang lên tiếng long hồn phẫn nộ gào thét, sau đó cực kỳ tùy ý bắn tới.



Với thành tựu căn cơ trận phù cùng pháp lực của hắn giờ phút này, đã sớm đem ba chiêu trong Quảng Lăng Tuyệt Kiếm suy diễn thành trăm ngàn chiêu thức tan ra trong một kiếm. Sau đó hắn tự nghĩ ra Thiên Ý Kiếm, lại càng am hiểu được kiếm ý thâm sâu, trận đánh mấy tháng trước lại càng thu hoạch hơn rất nhiều.



Một kiếm chém ra, nơi cổ Nhạc Vũ sái ra một đoàn máu tươi. Đầu của một Linh Tiên tu sĩ ở nơi xa đột nhiên bị bắn lên, kim dương thần thoát ra, trên mặt tràn đầy vẻ mờ mịt kinh ngạc nhìn quanh bốn phía. Giống như mãi đến giờ phút này cũng không hiểu được vì sao thân thể mình lại bị phá hủy.



Khóe môi Nhạc Vũ nhếch lên, đây mới là Quảng Lăng Tuyệt Kiếm mà Quảng Lăng Tán Nhân đã sử dụng hoành thành nhân gian!