Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 783 : Tam chí Nam Hải

Ngày đăng: 20:50 20/04/20




Đem thần hồn tản ra, cảm ứng phía xa thì Nhạc Vũ thấy được trong thế giới này còn có mấy trăm Tán Tiên tứ kiếp ngưng lại trên linh địa bốn phương.



Nhạc Vũ cau mày, cũng không nóng nảy, chỉ nhắm mắt tĩnh tọa, bắt đầu tiêu hóa hấp thu sở đắc lần này.



Ý niệm của hắn ở chỗ sâu trong bản nguyên thế giới Hồng Hoang chỉ trong chớp mắt, cảm ngộ với Thiên Đạo cũng chỉ đại khái mà thôi. Muốn sử dụng cũng cần một đoạn thời gian nghiệm chứng để hiểu thấu đáo.



Qua hơn mười ngày nhập định, Nhạc Vũ mới thức tỉnh, toàn thân dĩ nhiên đã khác với trước. Lúc này hắn đã có vài phần khí tức lúc độ kiếp của Đông Hoa tán nhân, mây lành ẩn hiện quanh người, pháp lực cường đại như vực, sâu không thể lường.



Chỉ sau một khắc, Nhạc Vũ lại thu liễm pháp lực, khôi phục bộ dạng không có gì đặc biệt của một tu sĩ Đại Thừa.



Hắn lại dùng Linh Giác cảm ứng, quả nhiên qua ngắn ngủi mười ngày nhưng trong toàn bộ Thiên Nguyên giới đã nhiều hơn một nửa.



Nhạc Vũ trầm mặt, có chút bất mãn, quát lạnh một tiếng:



- Thời gian hai mươi năm đã tới, bọn ngươi kéo dài như vậy rốt cuộc là ý muốn như thế nào?



Sát cơ trong mắt hắn ẩn hiện, tiếng quát ẩn ước mang theo Âm Công lẫn hơn mười đại đạo thiên địa lĩnh ngộ trong đó bay thẳng ra hơn mấy vạn dặm xuyên thẳng vào tai những tứ kiếp Tán Tiên lẫn yêu tu trên thập ngũ giai.



Sau đó trong lúc mơ hồ hắn cảm giác được mấy trăm hồn niệm truyền đến ý kháng cự.



Nhạc Vũ cười lạnh, phóng xuất Thiên Ý kiếm lơ lửng trước người.



Cái gọi là tiên lễ hậu binh, bản thân mình cũng tận lễ số, cũng cho mấy người này đủ thời gian chuẩn bị. Nếu đã vậy vẫn không thể khuyên bảo thì hắn cũng vui lòng dùng đạo sát phạt Tu La.



Dùng ý niệm khống chế thanh tiên binh Long Hồn vạch lên mấy chục đạo quỹ tích huyền ảo trước người, sau đó lại dùng bí pháp tự ngộ rót vào ý niệm thiên địa xuất ra một đạo kiếm khí có hai màu xanh trắng dài chừng ba xích.
Tinh Nguyệt mấy năm trước vừa mới đột phá lên thập tứ giai, huyết mạch nhờ vào huyết hồn càn thiên ngọc cũng tiến hóa trên diện rộng. Lúc này nó đang lâm vào trạng thái ngủ say để thích ứng với yêu lực tăng vọt lẫn đại lượng tin tức để lại trong huyết mạch.



Cho nên Nhạc Vũ lần này cũng chỉ có thể một mình khởi hành. Cũng may nhờ vào huyết mạch của Ngân Linh Tử nên hắn nắm giữ một ít pháp tắc thời không, đem thời gian quanh người gia tốc nhanh hơn mấy lần, lại dùng phép súc địa bước nhanh, qua thời gian mấy tuần hương đã đến bầu trời Nam Hải.



Hạ xuống trên đảo nhỏ, từ xa đã thấy Lan Vô Ưu đứng giữa không trung chờ sẵn. Vừa trông thấy Nhạc Vũ, hắn lập tức khẽ giật mình, nhìn thanh Long Thương Kiếm vẻ hơi kinh ngạc. Đến khi Nhạc Vũ thì Lan Vô Ưu mới mỉm cười, cúi đầu vái chào nói:



- Vô Ưu bái kiến Nhạc đạo hữu! Cũng ngờ tới đạo hữu hôm nay sẽ đến.



Trong lòng Nhạc Vũ khẽ động, hướng đối phương gật đầu, cũng không kiên nhẫn hàn huyên với Lan Vô Ưu mà vào thẳng vào chính đề:



- Lúc trước ngươi từng nói hải nhãn Nam Hải cần thời gian hai mươi năm để khai mở. Ngày này vừa đúng, không biết có thể đi vào một chuyến?



Lan Vô Ưu tránh đi không đáp, ngược lại lại nhìn hướng sau lưng Nhạc Vũ, trên mặt nghi ngờ nói:



- Hung hiểm dưới đáy biển càng vượt qua một số mật cảnh Tiên Phủ truyền thừa Hồng Hoang. Nhạc đạo hữu hôm nay chỉ tới một người sao?



Nhạc Vũ nghe vậy cười nhạt không nói, thu hồi ánh mắt nhìn về hướng Tây Nam.



Lần này đồng hành tự nhiên còn có Chiến Tuyết, tùy thời có thể xuất hiện từ trong Thần quốc.



Bất quá việc này cũng không tất yếu để người này biết được.



Tựa hồ cũng biết bản thân hỏi đường đột, Lan Vô Ưu xấu hổ cười cười không nói thêm, đưa tay ý bảo rồi đằng không bay lên.