Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 792 : Thất linh thiên thông

Ngày đăng: 20:50 20/04/20




Khóe môi Nhạc Vũ thoáng nhếch lên, tuy hắn sớm biết Đằng Huyền sẽ không cự tuyệt, nhưng thái độ phục tùng không hề do dự vẫn làm cho hắn cảm thấy thật vui vẻ.



Nhẹ nhàng nâng tay đem Đằng Huyền cùng cự noãn nhiếp lên. Ngay sau đó Nhạc Vũ lắc mình, thần niệm liền tiến vào bên trong thế giới Diễn Thiên Châu, thần hồn cũng nhập vào phân thân bên trong. Mà Đằng Huyền cùng cự noãn cũng bị hắn đưa vào bên trong thế giới này.



Mới đi vào, trong mắt Đằng Huyền mang theo vẻ nghi hoặc, nhìn quanh bốn phía.



Rõ ràng không còn ở Thiên Nguyên Giới, cũng không hề xuyên qua không gian, không hiểu vì sao đã xuất hiện bên trong thế giới này.



Nơi này cũng không giống không gian bên trong pháp bảo hoặc tương tự như không gian bên trong Biểu Lý Càn Khôn Đồ, không gian chung quanh rộng lớn vô ngần, thần hồn mở rộng đến mấy trăm vạn dặm cũng chưa thấy được giới hạn. Hơn nữa nơi này hoàn toàn độc lập, có cả biển, lục địa thậm chí là sinh linh tồn tại.



Ngay sau đó ánh mắt hắn đã dừng trên cự noãn, đồng tử không khỏi co rụt lại, trí nhớ cất sâu trong huyết mạch làm cho hắn lập tức đoán được lai lịch vật kia. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



- Chính là Chúc Long Noãn! Lần này may mắn lấy được tại Nam Hải.



Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy nghi hoặc của Đằng Huyền nhìn qua, Nhạc Vũ thuận miệng giải thích một câu, sau đó cười cười hỏi:



- Truyền thuyết tổ tiên Đằng Xà của ngươi ở thời viễn cổ, kỳ thật là song sinh một trứng cùng Chúc Long đúng không?



Trong mắt Đằng Huyền nhất thời hiện lên tia lệ mang, đã hiểu được ý tứ của Nhạc Vũ.



Tổ tiên Đằng Xà là Đằng Nguyên, chứng thật là song sinh một trứng với Chúc Long, cùng xuất từ một Hỗn Độn nguyên thai.



Nhưng Chúc Long sớm thức tỉnh linh trí, cướp đi tinh khí của Đằng Nguyên, vì thế khi hắn sinh ra đã kém cỏi, sau khi sinh ra chỉ đạt tới thực lực thần thú cao giai đỉnh phong mà thôi.



Vì vậy Đằng Xà bộ tộc tuy quan hệ huyết thống với Chúc Long, nhưng vẫn luôn xem hắn là tử cừu.
Mấy tháng sau Thất Linh Thiên Thông Thảo mà hắn nuôi cấy bên trong Thiên Ý Phủ rốt cục đã có động tĩnh.



Ngày hôm đó hắn đang tiềm tu bên trong Thiên Ý Phủ, đột nhiên trong lòng chợt động, chỉ kháp ngón tay liền biết nguyên do thần hồn cảm ứng. Ngay lập tức thân hình chợt lóe, liền đi tới bên dược viên cạnh Thất Linh Thiên Thông Thảo.



Chỉ thấy ngọn dược thảo hiện ra một đóa lam sắc tiểu hoa dần dần nở ra. Ở ngay trung ương rõ ràng là một quả nhỏ giống như hạt thông.



Nhạc Vũ biết mấy loại binh khí trong tay mình đều bị lây dính huyết tinh, sát khí lạnh lẽo, suy ngẫm một lúc lâu hắn lấy ra Vân Quang kiếm từng nhận được chỗ Lâm Đan đem hái xuống.



Vật này tuy là ác kim, nhưng từ sau khi xuất thế vẫn chưa từng thấm qua nhân quả sát nghiệt, là bảo vật hái linh quả tốt nhất.



Vừa hái xuống linh quả, đóa lam sắc tiểu hoa liền tàn héo tức khắc, nhưng ngay sau đó lại càng có nhiều đóa hoa khác nở rộ.



Liên tiếp bảy lần, tổng cộng hái xuống bảy linh quả, Nhạc Vũ phân tích một chút, vẻ kinh dị trong mắt nhất thời càng thêm nồng hậu.



- Dược hiệu thật mạnh, tựa hồ còn vượt hơn Nguyên Trí Linh Quả một bậc. Hơn nữa còn thuộc tính khác nhau, tìm hiểu ngũ hành đạo pháp càng thêm hiệu quả.



Cũng không suy nghĩ nhiều, Nhạc Vũ liền đem bảy linh quả đưa cho Nhạc Trương thị, Nhạc Băng Thiến cùng Nhiễm Lực và Lâm Trác mỗi người một quả. Bốn người đã dùng Hi Hoàng Quan Tâm Thuật cướp lấy trí nhớ của tu sĩ cao cấp, rốt cục không đi đúng chính đạo, chỉ là phương pháp học tập cấp tốc, trong đó ẩn chứa thật nhiều tai họa ngầm, không được nguyên vẹn hệ thống.



Có một quả Thất Linh Thiên Thông Quả vừa lúc có thể củng cố căn cơ, tiêu trừ tai họa ẩn giấu.



Còn lại ba quả, Nhạc Vũ thoáng suy tư lại dùng đại pháp lực đem hai quả đánh vào bên trong Thiên Nguyên Giới. Một quả lưu cho đệ tử Liễu Nguyệt Như, một quả đưa cho Xương Băng Hồng. Về phần Sơ Tam cùng Tinh Nguyệt, không phải hắn bất công, mà là hai yêu thú đều dựa vào huyết mạch trí nhớ, dù có ăn cũng chỉ vô dụng.



Còn lại một quả cuối cùng, Nhạc Vũ lấy ra Nhất Khí Hỗn Nguyên Châu, đặt ngay trước người, ngay sau đó đem linh quả cuối cùng nuốt vào.