Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 849 : Thế giới trong bàn tay
Ngày đăng: 20:50 20/04/20
Bên trong Diễn Thiên Châu, phạm vi cả ngàn vạn dặm đều là vân khí quay cuồng. Bị một lực lượng nào đó ước thúc, bỗng nhiên mây đen áp xuống, bỗng nhiên lại trời quang vạn dặm, biến ảo không ngừng.
Nhạc Vũ đứng trên đỉnh núi cao, khống kiếm bay múa, khiến vân quang không ngừng phấp phới. Khắp ngàn dặm quấy động, quấy đến mức toàn bộ linh lực của thế giới này đều chấn đãng không yên. Toàn bộ thủy khí trên không trung cũng tùy theo chấn đãng không ngớt.
Nhưng mỗi lần đem kiếm huy vũ một lát, Nhạc Vũ cũng dừng lại một lúc, lâm vào trầm tư. Đợi đến khi tiếp tục huy vũ, kiếm thức càng thêm ngắn gọn, càng thêm huyền ảo khó dò.
Thành!
Khi kiếm quyết cuối cùng hành văn liền mạch lưu loát trọn vẹn, Nhạc Vũ theo bản năng liền chìm vào vui mừng, sau đó toàn bộ kiếm quang đều tiêu tán.
Đứng ngay chỗ cũ, Nhạc Vũ im lặng nhìn thêm chốc lát, khi mở mắt ra chỉ còn loại cảm xúc vui sướng.
Lần này thật sự là nỗi vui mừng ngoài ý muốn! Mười sáu thức Thủy Vân kiếm quyết, uy lực đã không kém gì Quý Thủy Thần Lôi chân chính. Đối với việc ta tìm hiểu đại đạo pháp tắc mà nói, cũng giúp ích được rất nhiều. Nếu như có thể, thật ra có thể tiếp tục thử xem một phen, đem Thủy Vân kiếm quyết kết hợp lại thành tám thức, với pháp lực của ta, có thể chống đỡ, chỉ cần tìm hiểu một lát là được…
Thần quang trong mắt chớp lên rồi biến mất, Nhạc Vũ chỉ cảm thấy trong ngày thường lúc ngộ đạo những nơi có nghi nan đình trệ trở nên dễ dàng giải quyết, lại không ngừng suy diễn bài trừ, ngộ ra không ít, trước kia những phù triện chưa bao giờ nghĩ ra lại lục lọi ra được phương pháp sử dụng.
Ngay khi hắn đem thanh kiếm trước người thu lại, xoay người liền nhìn thấy Chiến Tuyết phá không bay đến, gương mặt mang chút vẻ hờn giận, vừa giáng xuống độn quang liền hiện vẻ hờn giận nhìn chằm chằm nói:
Sư huynh đem những người đó thu vào trong Diễn Thiên Châu chỉ vì trêu đùa thôi hay sao? Như vậy lúc trước chi bằng không cứu! Trăm triệu tín đồ này ta cũng không cần!
Nhạc Vũ nghe vậy không khỏi liếc mắt nhìn xuống chân núi. Chỉ thấy trong tòa trấn nhỏ gần nhất dưới chân núi, tất cả mọi người đang đi tới, hướng phía bầu trời phía trước không ngừng cúi người dập đầu.
Kỳ thật một màn này Nhạc Vũ không cần nhìn xem, bằng thân phận chủ nhân của nhất giới cũng có thể biết rõ ràng. Nhưng lúc này hắn bị Chiến Tuyết quát hỏi, lại không tránh khỏi cảm thấy xấu hổ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Thủy Vân kiếm quyết triển động mở ra, động tĩnh thật sự quá lớn. Bên trong trúc phòng hiện tại quả thật sự khó thể thi triển hết uy lực.
Lần đầu tiên khi thử dung hợp kiếm thức, sở dĩ bị thất bại cũng do hắn phải phân ra hơn phân nửa pháp lực ước thúc kiếm khí tràn lan ra ngoài.
Càng nghĩ cảm thấy địa phương hắn có thể không hề cố kỵ thi triển hết uy lực của kiếm quyết này cũng chỉ có bên trong Diễn Thiên Châu.
Vẻ mặt Văn Chân nhất thời ngẩn ngơ nhìn một màn trước mắt. Hắn nhận ra được vị đồng tử kia, tuổi tác chân thật đã đạt tới bảy mươi tuổi, tuy tư chất hơi yếu, nhưng chỉ cần cho hắn thêm bốn tháng thời gian là có thể chuyển sang đệ tử chính thức.
Giờ phút này bên dưới núi đều hoàn toàn yên tĩnh, hơn trăm tu sĩ đứng gần Cực Uyên Phong đều vẻ mặt bi phẫn bất đắc dĩ, cũng có người cắn chặt hàm răng, một tia máu tươi chảy xuống khóe miệng đều không hề hay biết.
Mà bên cạnh thi thể kia, mấy trăm đồng tử bị người của Tuyển Anh Điện đuổi ra còn đang thất hồn lạc phách, tựa như những khôi lỗi, không chút diễn cảm. Trong đó hơn phân nửa mặt xám như tro tàn, chỉ ngây người nhìn vào thi thể kia, cùng thanh huyền binh sáng như tuyết.
Ngay cả mười tu sĩ của Tuyển Anh Điện cũng vẻ mặt rầu rĩ, im lặng đứng sang một bên.
Văn Chân thở sâu một hơi, cưỡng chế nỗi uất hận trong lòng, trong con ngươi đỏ rực như máu.
Ngay sau đó, Văn Chân chỉ cảm thấy một đạo chân khí lặng yên đi tới bên cạnh, sau khi đứng lại chỉ nghe một tiếng cười lạnh nói:
Chẳng qua là mới bắt đầu mà thôi! Chỉ cần Uyên Minh sư thúc chịu tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, có nửa phần đảm đương, làm sao đến nỗi như thế? Tâm tính Liên Hải tàn nhẫn, chút thủ đoạn như vậy chỉ sợ là vừa mới bắt đầu…
Tựa như bị xối một chậu nước lạnh, mấy trăm tu sĩ có mặt càng thêm ảm đạm.
Gương mặt Văn Chân tức giận, vừa quay đầu nhìn, liền thấy nhị đệ tử Tĩnh Phi của Uyên Tĩnh khóe môi nhếch lên, đang đứng bên trái hắn.
Nắm chặt nắm tay, Văn Chân vẫn im lặng, không chút tự giác nghĩ tới trương kiếm phù không chút đặc sắc kia.
Còn đang trong trầm tư, trước người hắn không xa lại truyền đến một tiếng cười thảm:
Trên không thể chống cự bên ngoài lấn hiếp, dưới không thể phù hộ đệ tử. Sư thúc như vậy, tông môn như thế, chúng ta tiếp tục lưu lại có ích lợi gì?
Vẻ mặt Văn Chân nhất thời sợ hãi cả kinh nhìn lên, chỉ thấy xa xa đã có hơn mười vị sư đệ vẻ mặt đìu hiu hướng trên núi bay đi.
Trầm ngâm chỉ chốt lát, trong lòng Văn Chân trở nên kiên quyết, giá lên kiếm quang, bay thẳng về phương hướng Tuyển Anh Điện.