Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 850 : Kiếm phù oai

Ngày đăng: 20:50 20/04/20




Trên đỉnh Cực Uyên Phong, bên cạnh phù không đảo, Minh Tu mặt ủ mày ê nhìn theo, từ xa rất dễ dàng nhìn thấy thân ảnh Văn Chân dần dần đi xa.



Sư huynh, ngươi nói kiếm phù kia rốt cục có ích lợi gì?



Mấy ngày nay tuy hắn vô cùng sùng bái sư phụ của mình, nhưng tình hình trước mắt làm cho hắn cảm giác nghi hoặc khó hiểu.



Nhạc Vũ chỉ lấy ra một trương phù, lại không hề dặn dò câu nào, cũng không đưa linh bảo kỳ trận hoặc tài vật linh tinh nào khác, chỉ nói muốn Văn Chân đem kiếm phù giao cho Hoán Ưu là được.



Nhưng chỉ dùng một trương phù, có thể làm vị sư bá nghe nói tính tình cay nghiệt lạnh lùng kia động tâm được hay sao?



Hẳn phải là bảo vật gì đó, chỉ là chúng ta nên chờ đợi xem mà thôi.



Minh Đạo cũng buồn bực, lời nói ra ngay cả chính hắn cũng không tin. Hai mắt hắn lạnh lùng nhìn phía dưới, lộ ra vài tia bi ai.



Tuy nói tu sĩ Tuyển Anh Điện không dám đi tới phù không đảo, việc hôm nay cũng không quan hệ tới hai người bọn họ, nhưng dù sao cũng không tránh khỏi có cảm giác bi ai.



Trong mắt Minh Tu tràn đầy tức giận, tay phải đấm mạnh vào lòng bàn tay trái nói:



Kỳ thật theo ta nghĩ, sư phụ cần gì tiếp tục nhẫn nhịn nữa? Với thần thông pháp lực của lão nhân gia, trực tiếp tìm tới cửa đập tên Liên Hải kia một trận, như vậy bên trong Thủy Vân Tông còn có ai dám tiếp tục bắt nạt tới trên đầu chúng ta?



Minh Đạo nghe được lại khẽ lắc đầu, chỉ trợn mắt, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:



Nào có đơn giản như vậy? Nếu Liên Hải đã dám làm như vậy, sao có thể không có phòng bị? Lén đấu kiếm dù sao cũng trái với môn quy, dễ dàng bị người bắt được nhược điểm sai lầm. Hơn nữa đừng quên, hắn còn mười mấy sư huynh đệ, phần lớn đều có tu vi Thiên Tiên. Sư phụ của hắn là Cực Mộc chân nhân còn có Ngọc Tiên cảnh giới. Dù sư phụ cường thịnh thế nào, nhưng chỉ có một mình, hai tay thật khó địch bốn tay…



Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp, chỉ có thể nhìn tên kia bắt nạt Cực Uyên Phong chúng ta sao?



Minh Tu thầm uất nghẹn, nhưng lại không chỗ phát tiết. Hắn rút kiếm đem một khối núi đá bên cạnh chém thành vỡ nát.




Kiếm khí vang lên tiếng gầm rú, dần dần từ yếu chuyển thành mạnh mẽ, Văn Chân chỉ cảm thấy trong lồng ngực khí huyết cuồn cuộn thành từng đợt, cơ hồ không thể khống chế. Trong hai tai tràn ra tia máu tươi.



Ngay khi hắn cho rằng mình sắp sửa không thể chống đỡ nổi, trong kiếm phù trên đỉnh đầu lại sinh ra một tầng lam sắc quang mạc đem đại bộ phận tiếng vang đều ngăn trở lại.



Ngay sau đó, mười hai mai hoàn bội liền lục tục phát ra tiếng gào thét, chính là bị chém vỡ toàn bộ.



Thần sắc Hoán Ưu càng thêm khó xem, sau khi mất đi hoàn bội hộ thân, cơ hồ hắn phải đem hết toàn lực thúc giục tiên binh trong tay, kiếm quang vân khí bao phủ mười hai trượng trước người lại từ từ bị áp bách héo rút, chỉ mười lần hô hấp ngắn ngủi, chỉ còn lại phạm vi hai trượng.



Chiếc chuông lớn lam sắc trên đỉnh đầu hắn lúc này phát ra tiếng chuông vang liên tục không ngừng, vô cùng lớn mạnh.



Nhưng mỗi một lần sắc mặt Hoán Ưu càng thêm tái nhợt, một nét huyết sắc thoáng hiện, từ khóe môi chảy ra.



Cuối cùng chiếc chuông lớn khanh một tiếng vang chấn động, liền bị chấn bay.



Vân khí tràn ngập, dần dần nồng hậu. Văn Chân không còn nhìn thấy rõ được thân hình của Hoán Ưu, ngay cả tình hình của kim sắc đạo phù trên đỉnh đầu hiện tại thế nào hắn cũng không biết.



Hắn không dám nhúc nhích chút nào, sắc mặt xanh trắng quỳ nguyên tại chỗ. Hắn biết với tình hình hiện tại, chỉ cần mình rời khỏi nơi này, sẽ lập tức bị chém thành mảnh nhỏ.



Tuy nội tâm hắn vô cùng tò mò, nhưng chỉ đành lẳng lặng lắng nghe tiếng kiếm khí giao kích không ngừng, cùng khí kình chấn đãng ầm vang.



Phảng phất như trăm năm trôi qua, lại phảng phất như chỉ sau một lúc lâu, thanh âm kia rốt cục dừng lại, vân khí cũng dần dần tan hết. Kim sắc đạo phù phảng phất như đã tiêu hao hết lực lượng, một lần nữa rơi xuống trong tay hắn.



Văn Chân nhịn không được ngửa đầu nhìn lên, lại chỉ thấy sắc mặt Hoán Ưu xám như tro tàn, có chút thất thần đứng nguyên chỗ cũ.



Vừa vặn vách động phía sau lại bị xuyên thấu ra gần trăm lỗ thủng, tựa hồ dùng kiếm khí cực kỳ cô đọng xuyên thủng, cỡ chừng ngón tay, còn có thể nhìn thấy có ánh sáng từ bên kia truyền đến.