Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 851 : Liên Vân Chung minh
Ngày đăng: 20:50 20/04/20
Vách động bên cạnh lại truyền ra tiếng nổ vang ầm ầm, Vô Ưu Tử xuyên vách tường bay ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Văn Chân, nhưng trên mặt hắn lại lộ ra vài phần sợ hãi.
Hoán Ưu lại không hề có ý muốn phát tác, yên lặng xoay người nhìn lên vách động xuyên thủng hơn trăm lỗ nhỏ bằng đầu ngón tay.
Kiếm khí mạnh mẽ, không ngờ tới mức xuyên thủng có vách núi Liên Hà Phong. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Sắc mặt chuyển trắng chuyển xanh chốc lát, Hoán Ưu mới lộ vẻ sầu thảm cười.
Ta xem trương kiếm phù này của ngươi nét mực vẫn còn chưa khô, thời gian chế thành hẳn còn chưa tới nửa ngày. Nói như vậy hơn phân nửa là do sư thúc ngươi chế luyện?
Văn Chân mang vẻ mặt mờ mịt nhìn một mảnh hỗn độn chung quanh, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc thật sâu.
Thời gian Nhạc Vũ chế phù hắn cũng không được tận mắt nhìn thấy. Nhưng bên trong Thủy Vân sơn, nói vậy cũng sẽ không còn người nào vào lúc đó chế luyện ra giúp sư thúc của hắn một trương kiếm phù uy lực lớn đến như thế.
Cũng thật chưa từng nghe nói Uyên Minh sư thúc cùng vị tu sĩ tinh thông Thủy Vân kiếm quyết cùng Dung Vũ Hóa Vân Quyết trong tông môn kết giao.
Chẳng lẽ vị sư thúc chưa từng cùng người giao thủ bao giờ thực sự có được kiếm thuật kinh thế như vậy? Pháp lực mạnh mẽ như thế?
Vì sao trước kia hắn chưa bao giờ hiển lộ mảy may trước mặt người khác?
Kết quả giao phong cuối cùng vừa rồi mặc dù Văn Chân còn chưa nhìn thấy, nhưng hắn có thể mơ hồ đoán biết trương kiếm phù trong tay mình nhất định đã chiếm thượng phong.
Hoán Ưu cũng không dự định nghe câu trả lời của Văn Chân, trầm ngâm chốc lát thần sắc lại khôi phục như thường, xoay người lại hỏi:
Lúc ấy sư thúc của ngươi có nói gì với ngươi không?
Trong lòng Văn Chân chợt tỉnh, vội đem dòng suy nghĩ rối loạn đè nén xuống, cẩn thận hồi ức trong chốc lát, mới cười khổ một tiếng nói:
Chỉ nói cần đem trương phù này tặng tới trong tay sư bá, ngoài ra không còn dặn dò gì khác…
Không có dặn dò?
Lại nói cái chết của hai người kia, mặc dù có vài phần là do đạo tâm không kiên cố, nhưng nguyên nhân chính cũng là vì hắn.
Nếu ngày đó hắn có thể nhẫn nhịn một chút, cùng Liên Hải lá mặt lá trái một trận, những đạo đồng kia cũng không rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.
Lại nghĩ tới nếu vừa rồi nếu mình có thể ra tay, hoặc bản thể của hắn không đi vào Diễn Thiên Châu, có thể kịp thời nhận được ý niệm do hóa thân truyền tới, xuất thủ cứu giúp cũng sẽ không tạo thành kết quả như vậy.
Trong lòng tỏa ra lệ ý, Nhạc Vũ chợt lóe thân, cũng đã đi tới dưới núi, yên lặng nhìn hai cỗ thi thể chết không nhắm mắt chưa lâu.
Mà khi phát giác hắn đã đến nơi, hơn mười tu sĩ còn lưu lại vẻ mặt đều giật mình, đều nhìn qua chằm chằm. Trong mắt giống như bị hỏa diễm thiêu đốt, nhưng lại cố gắng đè nén xuống.
Nhạc Vũ phảng phất như không hề nhìn thấy, chỉ bình tĩnh đứng nơi đó một lúc lâu. Sau đó dùng pháp lực cuốn tới, nhiếp lên thi thể hai đạo đồng, cả người hóa thành một đạo độn quang nhắm thẳng hướng đông bay đi.
Không bao lâu hắn đã đi tới bên cạnh một ngọn núi lớn, khi Nhạc Vũ ngửa đầu nhìn lên, vừa nhìn thấy ba chữ Liên Vân Phong trên vách đá.
Ngọn núi cao tới chín mươi chín vạn trượng, nếu nói Cực Uyên Phong chính là một thanh trường thương xuyên mây, như vậy Liên Vân Phong là một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên cửu tiêu, khí thế bàng bạc sắc bén, làm kẻ khác phải kinh hãi chấn động.
Bay thẳng lên trước tòa đại điện lớn trên đỉnh núi hạ xuống, Nhạc Vũ thở sâu một hơi, đi bộ lên bậc thang bạch ngọc điêu khắc vô số vân văn tinh mỹ.
Nhạc Vũ dừng lại thân hình ngay trước cửa điện, tầm mắt tập trung trên chiếc chuông lớn màu bạc nằm một bên.
Hắn lạnh lùng nghiêm mặt, đánh ra một đạo pháp lực, vừa oanh kích lên phía trên ngân chung, chỉ một thoáng tiếng chuông rào rào vang vọng, thẳng truyền ngoài vạn dặm.
Âm ba cực lớn, cơ hồ chỉ một thoáng liền làn tràn khắp chín mươi chín ngọn núi trong Thủy Vân sơn, khắp mỗi ngõ ngách.
Giờ khắc này, những người trong núi đều ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Nhạc Vũ lại bắn ngón tay, tiếng chuông thứ hai vang rền không ngừng, tổng cộng bốn tiếng chuông vang. Ngay sau đó trên khắp các đỉnh núi, vô số độn quang bay lên, vẻ mặt kinh nghi bất định, nhìn về phía Liên Vân Phong.
Môn quy Thủy Vân Tông, sáu tiếng chuông vang triệu tập đại hội tông môn. Chín tiếng chuông vang là đại địch xâm phạm. Mà bốn tiếng chuông vang chính là đệ tử muốn tố cáo chuyện bất bình!