Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 862 : Luyện hóa tàn chưởng
Ngày đăng: 20:51 20/04/20
Sắc mặt Nhạc Vũ tái nhợt, thấy bên Chiến Tuyết vẫn không thu hồi thần lực ngược lại tiếp tục điên cuồng rót vào, toàn lực ép xuống đài đá mới yên lòng đem Lưỡng cực hàn diễm kính chiếu vào cự thủ màu đen.
Một chùm quang hoa hồng sắc lại đánh vào bên trên cự thủ. Băng Diễm tuyệt quang tầng thứ mười chín trong nháy mắt thiêu đốt da thịt cự thủ còn một bên huyền băng bao trùm, triệt để đông cứng.
Chỉ là một thoáng sau những tầng băng liền bị một lực lượng cưỡng ép chấn vỡ rồi tiếp tục nâng đài đá lên 30 trượng.
Không gian chưa đến mười vạn dặm lại chấn động từng đợt, vô số lôi quang lập lòe trên không. Chùm quang hoa hồng sắc đánh xuống không hề có một chút hiệu dụng.
Cự thủ không hề bị tổn thương, tiếp tục đẩy đài đá từng chút lên trên, khí thế mạnh mẽ có thể che trời!
Nhạc Vũ khẽ nheo mắt cười lạnh, tế ra Nhất Khí Hỗn Nguyên châu đặt bên đài đá dùng đại Hỗn Độn thuật điên cuồng cắn nuốt linh lực thiên địa chung quanh.
Sau đó liền thấy cự thủ quả nhiên hiện ra một chút xu thế suy giảm, Nhạc Vũ cũng không bất ngờ, không nói Băng Diễm tuyệt quang thì vật này cũng không có khả năng nhận một kích của Tán Phách Thần Quang mà bình yên vô sự!
Ngay sau đó, Nhạc Vũ lại tế lên hai bộ tứ linh kiếm và một thanh thôn nguyên kiếm lên không trung, phân bố theo phương vị Cửu Cung. Vô số kiếm quang từ tay áo hắn như thủy triều phun ra quay tròn rồi bắn ra heo từng vị trí.
Hắn lại thôi động Phân Quang Thác Ảnh, một kiếm hóa thành mấy chục thanh khiến kiếm ảnh bên đài đá tăng lên đến chín ngàn.
Tất cả hình thành một Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận khổng lồ! Vài thập niên tìm hiểu đại đạo bản nguyên, kiếm trận thượng cổ này lại một lần nữa được triển hiện!
Một tia kiếm khí trong trận bắt đầu hóa thành thực chất phát ra thanh âm xùy xùy.
Cự thủ tựa hồ cũng biết tình hình không ổn, toàn lực nâng bệ đá lên. Sắc mặt Chiến Tuyết bên trên càng thêm trắng bệch, cắn chặt môi đến ứa máu.
Nếu không có thời gian trăm năm gần đầy tích lũy lực tín nguyện vẫn phần lớn chứa trong thần tinh không sử dụng thì chỉ qua gần mười nhịp thở này đủ để tiêu hao tất cả thần lực của nàng, triệt để vẫn lạc!
Sau khi Nhạc Vũ ly khai khoảng sáu canh giờ thì đột nhiên có ba trăm chiếc chiến xa màu vàng phá không bay tới. Người dẫn đầu mặt triều phục màu vàng, tay cầm ngọc vương, đầu đội kim quan, kéo xe là bốn con Giao Long. Người này nhìn đài đá huyết sắc lộ ra một tia nghi hoặc nhưng rồi cũng không để ý tiếp tục dẫn đoàn chiến xa rời đi.
Cơ hồ cùng lúc, hồn niệm bản thể của Nhạc Vũ lại tiến vào Diễn Thiên Châu cẩn thận nhìn về ngàn trượng trước người.
Vừa rồi hắn không không tiếc pháp lực xuyên qua liên tục hơn mười mảnh vỡ mới dám phân ra tâm thần xem xét tình hình trong Diễn Thiên Châu.
Chỉ thấy đoàn huyết nhục đã dung hợp lại làm một thể nhưng chỉ còn lại chỗ phần cự thủ không khác người thường nhưng vẫn là màu đen không có sinh cơ.
Ngũ sắc quang hoa vẫn không ngừng chụp xuống nhưng không hề tạo ra một chút phản ứng.
Sắc mặt Chiến Tuyết trắng bệch, vẫn còn sợ hãi đứng nhìn bên cạnh, lên tiếng nhắc nhở:
- Thiếu gia vẫn cẩn thận là hơn! Tốt nhất là nghĩ cách chế áp!
Nhạc Vũ khẽ gật đầu, hắn biết nếu như Ngũ Sắc Thần Quang không có tác dụng thì đồng nghĩa với việc hồn niệm bên trong chưa triệt để tiêu vong mà là ẩn vào chỗ sâu.
Bất quá nói đến trấn áp, Nhạc Vũ vẫn cảm thấy bất đắc dĩ. Thật sự hắn không nghĩ ra mình lại có thứ gì trấn áp được vật này. Hiện giờ cũng chỉ có năng lực làm chủ thế giới và Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận mới có thể chế trụ. Những bảo vật trong tay hắn đều không thể, một khi để nó trốn ra ngoài sẽ khiến cho thế giới của Diễn Thiên châu hỗn loạn, khi đó bản thân chưa chắc có thể chế trụ.
Lần này đi về phía tây không hề có chỗ tốt mà còn rước lấy một phiền toái lớn.
Suy tư một lát, Nhạc Vũ cắn răng dùng pháp lực hồn niệm bao lấy cự thủ rồi bỏ vào trong Ngũ Hành Kiếm Trận ở đan điền.
Cự thủ này lại giãy dụa không ngớt, chỉ là Âm Dương nhị khí sở ngưng đại trận đã bắt đầu xoay tròn, ngũ sắc phi kiếm án theo Ngũ Hành cũng đã nổi lên trăm ngàn quang mang.