Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 893 : Kim Tổ Nhục Thu

Ngày đăng: 20:51 20/04/20




Nhìn thấy thần trí của Diệp Thanh đã sắp sửa không cách nào khống chế, Nhạc Vũ lại đưa tay ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Bạch Thường, cười thêm sáng lạn:



- Thật có lỗi thật có lỗi, tiểu đệ không muốn để cho Thường muội khuê phòng trống vắng, vì vậy đã cùng nàng kết làm đạo lữ. Hay là Diệp huynh thật muốn tới tìm ta tính nợ hay sao?



Trong lúc nói chuyện, trong mắt Nhạc Vũ lại xuất hiện vô số song đồng, Hi Hoàng Tàn Kính rút vào bên trong, thoáng hiện lên quang mang thật nguy hiểm. Hắn biết loài Cửu Tiết Kim Văn này bản thân còn có một loại đại thần thông, chính là từ song đồng kích phát, dùng Hi Hoàng Tàn Kính thì có thể giả mạo được một phần trong thần thông này.



Nhưng bộ dáng này của hắn ở trong mắt người khác nhìn vào thật sự vô cùng khó xem. Hơn mười song đồng hiện ra, dù là tâm tính tu dưỡng sâu đậm như hai vị tu sĩ Tây Phương Giáo cũng khẽ nhíu mày, trong lòng vô cùng ghê tởm.



Nhưng Bạch Thường lại hoàn toàn không biết, vẫn quấn quýt si mê ôm Nhạc Vũ, bộ ngực nàng không ngừng cọ xát vào cánh tay hắn.



Hình ảnh này khiến người khác không tự chủ được liên hệ lên từ ngữ mỹ nữ cùng dã thú, một cánh hoa tươi cắm lên bãi phân trâu.



Bọn họ lại khó hiểu, Bạch Thường này tốt xấu gì cũng được xưng là tiên nữ diễm lệ, tuy là thần thú, nhưng bên trong Yêu tộc địa vị cũng vô cùng tôn quý, dù là người trong Xiển giáo vốn ghét Yêu tộc cũng không bài xích nàng. Vì sao lại cùng loài côn trùng này chen chúc chung một chỗ? Đây rốt cục là loại phẩm vị thế nào? Thật sự không biết liêm sỉ!



Thiên địa có năm loài, lân, mao, vũ, côn, doanh. Doanh chính là chỉ người, lân là thủy tộc, mao là chỉ thú, vũ là chỉ loài chim bay, côn là thuộc về loài côn trùng.



Trong đó loài sâu trùng là thấp tiện nhất, căn tính thấp nhất, cho dù thần thông mạnh mẽ, pháp lực cao cường nhưng cũng không được chư tộc hồng hoang đối đãi.



Hai nắm tay cùng xương cốt trên người Diệp Thanh đều vang lên những tiếng răng rắc, vô số khí kình đang không ngừng xung kích quanh người.



Toàn thân hắn ẩn hiện thanh sắc phù văn, trên đỉnh đầu cũng có môt viên thanh sắc đan hoàn bay lên.



Nhưng ngay sau đó bạch y tu sĩ Xan Huyền ở xa xa vẻ mặt chợt ngưng trọng nhìn vào ánh mắt Nhạc Vũ, quát lạnh một tiếng nói:



- Diệp sư đệ, còn chưa chịu trở lại! Hay ngươi đã quên lời dặn của sư phụ, chúng ta phải lấy đại cục làm trọng!



Vạn Linh Tử đứng bên cạnh hắn cũng cười khẽ nhắc nhở:


Tuy tu vi không tiến thêm, nhưng lực lượng thân thể tăng lên không ít, nhưng nội tâm Nhạc Vũ cũng hiểu rõ thực lực hiện tại của mình với trước kia rõ ràng đã là hai người.



- Quả nhiên, dùng Nguyên Trí Linh Quả này có thể tìm hiểu được những đạo pháp ẩn chứa trong huyết nhục của hắn. Hiệu quả hơn xa tinh huyết Vu Thần trước kia, thật không thể so sánh!



Nhạc Vũ chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới trong giờ phút này phảng phất như có vô số khí lực không dùng hết, ngón tay đánh tới trước người, chỉ thấy vô số không gian mảnh nhỏ liên tục sinh diệt ngay trước mắt hắn, cuối cùng đã dần dần hình thành một thế giới đầy đủ, tuy cuối cùng vẫn bị phá nát nhưng trên mặt Nhạc Vũ vẫn mang theo vẻ vui mừng.



Thu hoạch này của hắn chỉ luận về khả năng nắm giữ thời không pháp tắc đã cao hơn trước kia gấp ba lần.



Chân chính tương đương với Thái Ất Chân Tiên trung kỳ!



Tiếp theo hắn mở ra lòng bàn tay, một đạo canh kim kiếm khí tạo dựng bên trong, chính là Thái Thanh Huyền Môn Hữu Vô Tướng Kiếm cùng Ngọc Thanh Xiển Môn Phân Quang Thác Ảnh Kiếm kết hợp lại, kiếm khí sắc bén phảng phất chém vỡ vạn vật.



Hồi lâu sau Nhạc Vũ mới thu hồi lại, ánh mắt thoáng hiện thần quang.



- Vu Thần di thể tạo ra Nguyên Trí Quả Thụ kia quả nhiên là Nhục Thu…



Nhục Thu vốn là vị thần chưởng trị bốn mùa, đồng dạng cũng nắm giữ trí tuệ cùng kim hệ trong ngũ hành, chính là Kim Tổ trong thiên hạ.



Lần này từ bên trong huyết dịch của Nhục Thu lấy được pháp tắc kim hệ thật nhiều, đủ giúp cho hai môn kim hệ đại thần thông của hắn càng thêm mạnh mẽ.



Ngay sau đó Nhạc Vũ lại không chút do dự, hoặc đã không làm, làm thì phải làm tới cùng, hắn đem Vạn Lôi Châu tế ra trước người, đem một tia Vô Thượng Pháp Hoa Lôi rút ra.



Bạch Thường vốn đang quấn trên cổ tay hắn lập tức liền cảnh giác, giãy dụa kịch liệt. Lần này Nhạc Vũ cũng không ngăn cản, tùy ý cho nàng rời khỏi cổ tay mình. Hắn lạnh lùng nhìn Bạch Thường bay ra xa mười trượng, chuyển hóa thân thể, trong mắt mang theo hàn ý mở miệng nói:



- Giáo huấn lần này, ngươi phải nhớ kỹ! Sau này nếu còn tiếp tục như thế, ta sẽ có rất nhiều biện pháp trấn áp ngươi…