Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 894 : Vô Thượng Pháp Hoa

Ngày đăng: 20:51 20/04/20




Bạch Thường khẽ hừ một tiếng, im lặng không nói gì. Trong lòng nàng biết tính cách của người này nói được sẽ làm được, giờ phút này dù cãi bướng thế nào cũng chỉ là vô dụng.



Toàn bộ hành động cùng sinh tử của mình, ngoại trừ cảm xúc hết thảy đều nằm trong tay người khác. Chính điều này làm cho nàng cảm giác thật bi ai. Nàng thà rằng tình nguyện mình hiện tại chỉ là cái xác không hồn còn tốt hơn.



Nhạc Vũ chỉ mỉm cười, lấy ra một chút tử kim huyết dịch cùng vài mai Nguyên Trí Linh Quả bắn qua.



Vẻ mặt Bạch Thường ngẩn ra, theo bản năng đón mấy đồ vật kia trong tay, trong lòng vừa dâng lên một tia ý mừng, lập tức liền tỉnh ngộ lại.



Đây là ý gì? Đánh một gậy, cho một quả ngọt sao? Đây là thực sự xem mình như linh sủng thuần dưỡng? Uổng cho mình vừa rồi còn sinh lòng vui mừng.



Sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nhưng khi nhìn đồ vật trong tay vẻ mặt nàng liền phức tạp.



Nhạc Vũ đã đem Vô Thượng Pháp Hoa Lôi dẫn nhập vào trong cơ thể mình, men theo kinh mạch bên cánh tay phải xuyên thẳng vào sâu trong thân thể.



Sau đó tử kim sắc lôi điện lan tràn truyền lên, khung xương cánh tay cũng tuôn ra vô số huyết vụ.



Nhạc Vũ nhíu mày, lại giống như không hề cảm nhận được gì, nhìn Bạch Thường cười cười nói:



- Tam Linh Khống Hồn Châm cùng Tiên Thiên Ba La Thần diễm mặc dù có thể khống chế thần hồn của ngươi, nhưng không phải ngươi không có cơ hội giãy thoát. Tam Linh Khống Hồn Châm chỉ có thể khống chế Thái Ất Chân Tiên trở xuống, Tiên Thiên Ba La Thần Diễm lại có thể theo tu vi tăng trưởng không ngừng lớn mạnh. Nếu như ngươi muốn thoát khỏi tay ta, như vậy phải tranh thủ trước khi ta đạt tới tu vi Đại La Kim Tiên thì cảnh giới của ngươi phải tiến thêm hai cấp. Máu huyết kia lấy từ thượng cổ Vu Thần, cùng sự trân quý của Nguyên Trí Linh Quả trong lòng ngươi cũng đã nắm chắc. Là ném hay hấp thu tóm lại tùy ý ngươi thôi…



Ánh mắt Bạch Thường lại biến đổi, mang theo mấy phần mờ mịt nhìn vào tử kim huyết dịch trong tay.



- Không ngờ thực sự là máu của vị thượng cổ Kim Vu Thần!



Trong lòng nàng đã sớm có điều suy đoán đối với lai lịch của vật này, chỉ là vì nàng không dám tin tưởng mà thôi, cho tới lúc này mới có thể xác nhận được lai lịch của vật kia.



Tất nhiên nàng cũng biết tinh huyết Kim Tổ đối với tu sĩ cùng yêu tu quý giá thế nào. Nhưng nếu so sánh mà nói, cũng không rung động bằng việc người thanh niên trước mắt lại có thể có khả năng đột phá cấm chế lấy được tinh huyết của Nhục Thu!



Trữ hàng suốt mấy vạn năm, vô số tu sĩ đã đi vào Vạn Lôi Điện, lại có ai có thể làm được qua?
Khe khẽ cười, Nhạc Vũ phẩy tay áo đem Vạn Lôi Châu ném ra, tùy ý quẳng vào bên trong Vạn Hóa Lôi Trì.



Trước đó luôn lo lắng vật này hấp thu quá nhiều kiếp lôi sẽ làm phong cấm của Vạn Lôi Điện sớm mở ra, vì vậy hắn không sử dụng Vạn Lôi Châu, lúc này thì đã không còn gì băn khoăn.



Ngay khi viên châu chìm vào tận sâu trong đáy hồ, thoát ly cảm giác của chín Thái Ất Chân Tiên, lúc này liền điên cuồng hấp thu thất thải lôi quang quanh thân nó, khiến cho bản thân nó ngày càng mạnh mẽ.



Viên châu so sánh với Vạn Hóa Lôi Trì chẳng khác gì là biển cả, nhưng hiện tại cần chữa trị ba mươi ba thiên, lôi lực chứa đựng bên trong cũng không được nhiều lắm.



Có thêm Vạn Lôi Châu hấp thu lôi lực, lực lượng của Lôi Trì càng thêm sút giảm thật lớn.



Mấy người đứng canh giữ tại ven hồ ai ai cũng có linh giác thật mẫn tuệ, trong mắt mang theo vẻ kinh nghi quan sát phong cấm biến hóa.



Cũng may Nhạc Vũ cũng không quá phận, chỉ dùng thời gian mấy ngày đã đem Vạn Lôi Châu hấp thu lôi lực được tới tám phần thì giảm bớt tốc độ.



Nhưng hắn cũng dùng phương cách tiết kiệm sẽ dùng được lâu, mượn dùng lực lượng Vạn Hóa Lôi Trì không ngừng hấp thu linh lực lôi hệ từ tận sâu trong bổn nguyên chuyển hóa thành kiếp lôi.



Ngay khi phong cấm của Vạn Lôi Điện đã suy yếu tới cực điểm, phía sau Nhạc Vũ đã truyền tới từng trận linh lực dao động thật mạnh mẽ, vô số thời không linh lực đang tụ tập sau người hắn, mấy ngàn tiểu thiên thế giới đang theo thanh âm vỗ cánh liên tục sinh diệt không ngừng.



Cương phong chấn rung đã bị Cửu Tiêu Càn Nguyên kiếm trận toàn lực áp chế mới không bị tán tràn ra ngoài, toàn bộ thiên địa dị biến đều bị Hi Hoàng Tàn Kính cùng Bạch Thiên Già Lệnh chặt chẽ trấn áp.



Nhạc Vũ cũng không cần suy đoán đã biết được Bạch Thường đã đem huyết mạch đột phá tới cảnh giới cao giai thần thú.



Hắn cũng không cần quay đầu lại, chỉ bình tĩnh cảm giác viên châu bên trong Vạn Hóa Lôi Trì.



Ngay sau đó đợi khi thời không linh lực sau lưng hoàn toàn sút giảm, một hương thơm chợt xuất hiện ngay bên cạnh hắn, tiếp theo chỉ nghe thanh âm mềm mại của Bạch Thường cất lên:



- Nguyên Trí Linh Quả, tinh huyết Tổ Vu ngươi đều đã chiếm hết ưu đãi, vì sao còn chưa rời đi?