Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 905 : Cực Linh chân nhân
Ngày đăng: 20:51 20/04/20
Nhạc Vũ nhíu mày, còn chưa vào trong chính điện đã cảm thấy áp lực đến cực hạn.
Hắn nhìn về chỗ cao nhất thì không thấy Cực Hoán Cực Thiên, chỉ có một người đang khoanh chân ngồi trên đài. Người này tên là Cực Long, là một vị sư bá của Uyên Minh, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, vạt áo trước ngực vẫn còn có thể thấy được rất nhiều vết máu.
Ánh mắt Nhạc Vũ hơi lóe lên, vừa nhìn đã biết Cực Long bị thương nặng, hô hấp nặng nề, thân thể gần như bị phá hủy cơ hồ không thể khống chế khí huyết nguyên lực bên trong lan tràn ra ngoài.
Mấy vị ngọc tiên tu sĩ chung quanh tuy thỉnh thoảng tương trợ điều trị khí cơ, bất quá hiệu quả lại quá mức bé nhỏ.
Suy ngẫm chỉ chốc lát, Nhạc Vũ đã ước đoán được chuyện gì xảy ra.
Cực Thiên lúc trước đã nói qua La Linh Tông mấy năm này đang tìm kiếm cao nhân đỉnh cấp về hành vân bố vũ để tương trợ.
Ước chừng chắc cũng không chờ đến lúc hắn trở về mới làm khó dễ Thủy Vân tông.
Xem tình hình này chắc là La Linh Tông đã tìm được giúp đỡ.
Nhìn thương thế Cực Long có vẻ trầm trọng nhưng lại không giống thương tích đấu pháp mà như sử dụng pháp lực quá độ nên khí cơ kinh mạch hỗn loạn.
Nghĩ qua một lúc, Nhạc Vũ liền không chút do dự bước vào trong cửa.
Linh giác mọi người cũng sớm cảm giác được Nhạc Vũ, lúc đầy đều quay đầu nhìn hắn vẻ kỳ lạ.
Trước hết đều cảm nhận được khí tức bất đồng so với mấy năm trước của Nhạc Vũ, thậm chí hơn mười ngọc tiên cũng đã phát hiện hắn đã đạt được Bất Lậu Kim Thân.
Mấy người đã từng chứng kiến cuộc chiến giữa Nhạc Vũ và Cực Mộc càng lộ ra vài phần chờ đợi.
Bất quá sau một khắc, trong điện truyền ra một tiếng hừ lạnh:
- Ngươi là Uyên Minh? Trong vòng mười năm tấn cấp ngọc tiên, quả thật ngươi cũng có chút môn đạo. Bất quá làm người cũng quá mức âm tàn, nghe nói Cực Mộc sư đệ ta là bị ngươi mưu hại, chết dưới kiếm ngươi?
Nhạc Vũ thầm giật mình, nghe ngữ khí người này chẳng những cực kỳ khách khí, thậm chí ẩn hàm vài phần địch ý.
Cho dù thật sự đột phá ngọc tiên tu thì tối đa cũng chỉ là bốn mươi năm mươi Chân Long, coi như đã không tệ trong ngọc tiên sơ cảnh.
Cực Thiên khổ tu mấy vạn năm, đồng dạng thân có đại thần thông, pháp lực bản thân mạnh chừng gần trăm bốn mươi Long!
Cho dù là Nhạc Vũ lại mượn Thủy Vân Kiếm trợ giúp cũng có thể dễ dàng áp chế, muốn chính thức hơn Cực Linh còn cần từ mấy ngàn đến vạn năm khổ tu.
Về phần Thủy Vân bát kiếm tuy Nhạc Vũ trước đây thi triển qua một lần nhưng trong mắt mọi người còn chưa có khả năng này.
Không ai nghĩ đến kết quả hai đạo cự chưởng giao phong lại bất phân thắng bại!
Sắc mặt Cực Linh biến ảo bất định, khí canh kim sắc bén dường như phá nát cung điện, cự thủ bạch quang càng thêm ngưng thực.
Nhạc Vũ lui ra phía sau nửa bước, sử ra một ấn quyết khiến cự thủ thủy lam sắc biến thành một vực xoáy nhỏ vẫn đứng yên trong không trung, hờ hững nói:
- Uyên Minh cũng không kể ngươi là tiền bối, ta khuyên nữa sư bá chớ để tự lầm! Trong mắt sư bá chẳng lẽ chỉ có tính mạng Cực Mộc sư bá mới cần quan tâm? Mấy vị đệ tử Cực Uyên Phong chúng ta không hợp phải chết?
Ngữ khí của hắn đã mang theo mấy phần hàn ý, hỏa diễm trong mắt Cực Linh lại gần như hóa thành thực chất gầm lên :
- Tốt! Tốt! Tốt! Hôm nay Cực Linh dù liều mạng bị tông môn xử trí cũng muốn tiêu diệt tiểu súc sanh ngươi! Mấy tiểu bối không có ý nghĩa há có thể so với sư đệ ta? Quỳ xuống cho ta!
Vang lên một thanh âm nhẹ nhàng rồi sau lưng Cực Linh đột nhiên bay lên một thanh tiên binh bạch sắc, xoay quanh một vòng đã mang theo vô số kiếm ảnh huyền ảo, kiếm quang canh kim hùng hậu như sấm sét giáng xuống. Trong nháy mắt trên thân kiếm hiện ra gần hai trăm hư ảnh chân long gào thét gia trì, phảng phất trên trời dưới đất không gì có thể ngăn cản.
Thần sắc Nhạc Vũ khẽ động, vừa rồi quả thật hắn có ý mượn xích mích với Cực Linh để ra tay chấn nhiếp người trên chư phong Thủy Vân nhưng tuyệt không nghĩ đến Cực Linh sẽ nói ra hai từ súc sinh.
Sau một khắc, Nhạc Vũ cười lên khanh khách mang theo hàn ý vô tận. Hắn vẫn giữ thái độ chơi đùa với trận chiến này nhưng giờ đã có vài phần chú ý.
Tâm niệm vừa động, thanh Sương Thạch kiếm lập tức bay ra rồi Nhạc Vũ đánh ra một kiếm quyết thi triển Thủy Vân bát thức.
Hắn có chủ ý tốc chiến tốc thắng, không để cho người này chút mặt mũi nên cũng không lưu thủ, gần ba thành pháp lực, chuyển hóa ra chân khí Dung Vũ Hóa Vân quán nhập vào Sương Thạch kiếm. Trong nháy mắt đã thấy lam quang tràn ngập rồi một đạo kiếm hoa thủy lam chém ra khiến thủy khí trong vòng ngàn dặm cơ hồ tụ hết vào thân kiếm.