Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 906 : Kiếm lăng Thủy Vân!
Ngày đăng: 20:51 20/04/20
Trong điện như có một đạo cầu vồng lam sắc vụt qua, kiếm quang thủy sắc đến nửa đường hóa thành trăm ngàn sợi va chạm dữ dội với kiếm khí canh kim rồi lại sinh ra một luồng nhu lực khai mở sang bên.
Một tia kiếm khí thủy sắc càng như thủy ngân chỗ nào cũng có thể lọt qua xông vào làm tan rã kiếm khí canh kim. Điểm bạch quang cơ hồ gần chạm vào Nhạc Vũ liền triệt để sụp đổ nhạt nhòa.
Cực Linh giật mình, dường như chấn kinh vì ngự kiếm thuật tinh diệu cực điểm của Nhạc Vũ rồi cười lạnh, linh lực kim hệ càng bạo phát mênh mông.
Không ít ngọc tiên tu sĩ lộ vẻ nhẹ nhõm, nhìn ra kiếm thuật Uyên Minh tinh diệu nhưng tu vi pháp lực rốt cuộc còn kém Cực Linh không chỉ một bậc, cho dù có thể miễn cưỡng chống cự nhưng bại cục đã định.
Một số người thậm chí còn cười ra mặt.
Đến cùng vẫn là tuổi trẻ khí thịnh! Cũng đã ẩn nhẫn gần vạn năm nhưng lại không nhịn được mấy trăm năm cuối cùng, thất bại trong gang tấc.
- Tông môn muốn dựa vào Thủy Vân Kiếm của hắn để hưng vân bố vũ, côn án mười năm trước chưa hẳn có thể triệt để lật bàn. Lại nhất định đại tổn thể diện! Hừ! Ta xem hắn còn có lực lượng gì mà dám kiêu căng trước mặt chúng ta như thế? Còn có tăng thêm hình phạt cũng là tránh không khỏi!
Tiếng cười lạnh vừa vang lên một khắc thì thần sắc tất cả bao gồm Cực Linh đều trở nên ngưng trọng.
Trên đỉnh đầu Nhạc Vũ bay lên 16 viên ngọc châu thủy lam sắc, vừa khéo hình thành một linh trận.
Trong một sát na, khí tức Nhạc Vũ bạo tăng mấy lần! Thủy linh lực vô tận từ sâu trong bản nguyên không ngừng gia trì trên người hắn.
Sau lưng Nhạc Vũ càng có thêm một chân hình Huyền Quy khổng lồ.
Trong đại điện, thần sắc của những tu sĩ thủy hệ trở nên quái dị nhất! Bọn họ cảm giác rõ ràng tất cả liên hệ bản thân với thủy linh lực trong thiên địa đều bị cắt đứt!
Ngoại trừ pháp lực bản thân thì không thể nhờ được chút nào ngoại lực!
Thậm chí ngay cả Thủy Vân Kiếm có thể mượn lực đại trận hộ sơn cũng như tỏ vẻ thần phục.
Nhạc Vũ lúc này như đã hóa thân thành Huyền Vũ, là quân vương thủy giới!
Toàn bộ linh tử và thủy khí trong vòng trăm vạn dặm đều nằm trong tay hắn.
Thanh âm phụ họa liên tiếp vang lên, phần lớn đều tỏ vẻ căm phẫn, cho dù lúc này trong lòng bất mãn thì đều không dám mở miệng.
Nhạc Vũ nhịn không được cười lên, sau một lát đợi mọi người im lặng mới nói với Cực Linh:
- Nói như vậy là hôm nay Cực Linh sư bá cố tình gây sự? Muốn mượn chuyện vô căn cứ để làm khó tiểu bối? Đệ tử không biết chuyện này theo giới luật tông môn nên xử thế nào?
Cực Linh càng thêm phẫn nộ, bỗng dưng gào lên một tiếng rồi nỗ lực đẩy tấm thuẫn bài cổ đồng đẩy cự kiếm băng lam ra.
Nhạc Vũ thấy vậy hơi lắc đầu, nghị lực như vậy nếu dùng để kháng địch thì còn gì tốt hơn. Hết lần này tới lần khác lại vì một kẻ bại hoại trong tông môn mà đối chọi với hắn. Cũng không biết là do bị người nào châm ngòi.
Trong lòng hắn càng cảm thán, phong khí Thủy Vân tông đi xuống nào phải ngày một ngày hai. Tử Vân đạo nhân tuy nói muốn hắn tương trợ nhưng với tình hình này hắn cũng chỉ có thể giúp được nhất thời. Sau khi hắn rời đi chỉ sợ tối đa cũng chỉ duy trì được mấy trăm năm.
Nhạc Vũ mím miệng, 16 viên Huyền Thủy Thiên Linh Châu lại càng quay nhanh, lực lượng quán chú vào thân kiếm cũng đột tăng một thành!
Cự lực không chút lưu tình tiếp tục ép Cực Linh xuống thấp! Kiếm khí cương phong trực tiếp ép ra trên nền ngọc thạch một cái hố cạn rộng đến mười trượng.
Cực Linh đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi lẫn mấy mẩu nội tạng vỡ nát nhưng thân hình vẫn không thể động đậy, ánh mắt nhìn về Nhạc Vũ càng thêm oán độc:
- Uyên Minh! Cái nhục ngày hôm nay, Cực Linh ta khắc trong tâm khảm, ngày khác nhất định phải trả lại gấp trăm lần! Nếu không khiến ngươi thần hồn câu diệt thì khó tiêu được mối hận! Cực Linh ta dùng thần hồn lập thệ. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Sát cơ trong mắt Nhạc Vũ lại lóe lên, 16 viên Huyền Thủy Thiên Linh Châu tiếp tục phát ra quang hoa thủy lam sắc, tiếp tục quán chú pháp lực vào Sương Thạch kiếm.
Hắn chỉ đợi người này nói xong câu sau cùng là có thể danh chính ngôn thuận trảm sát tại chỗ!
Bất quá sau một khắc, liền nghe được bên ngoài truyền vào hai tiếng hét lớn:
- Cực Linh ngươi im ngay cho ta!
Nhạc Vũ nhíu mày, thầm nghĩ hai vị này cuối cùng đã đến, trong lòng bất giác thầm tiếc hận.