Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 967 : Phúc vũ phiên vân!

Ngày đăng: 20:52 20/04/20




Sau khi Triều Thác bắt đầu thì từ bảy phương hướng gần như cùng lúc thôn hấp thủy vân của Thiên Thủy quốc.



Nhạc Vũ dùng phép hồn chiếu vạn dặm phản chiếu thế giới trong phạm vi 3000 vạn dặm vào trong đầu, thấy vân khí đang nhanh chóng bị rút lấy bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.



Hắn nhìn về nơi xa thì cách đó không xa Dương Nghệ đang lộ vẻ hưng phấn, trong mắt không có vẻ thương cảm, cũng không chê cười mà giống như đang đùa giỡn.



Nhạc Vũ cười nhạt, tay cầm Thủy Vân Kiếm bắt đầu múa lên như tằm xuân nhả tơ, kiếm quang chớp động liên tục, hoặc như mây ly hợp tụ tán triền miên vô định, hoặc như mưa dày đặc mau lẹ, vô cùng vô tận. Thời gian dần trôi qua, thủy linh thiên địa đều bị dẫn động.



Những huyền văn trong Huyền Vũ Thiên Nguyên đại trận đều bừng lên cường quang, bắt đầu vận chuyển dưới sự thôi động của kiếm quyết.



Sau một lát, giữa kiếm quang chớp động đã bắt đầu thao túng thủy vân trong ngàn vạn dặm.



Mỗi thức kiếm đánh ra đều khiến cho một chỗ đổ mưa lớn không ngớt, mỗi thức kiếm thu về đều khiến cho mưa tạnh mây tan, quấy động mây mưa tụ hợp trong ức vạn dặm, thiên tượng biến huyễn.



Sắc mặt Dương Nghệ bên kia dần biến hóa, ánh mắt như nhớ lại kinh lịch chật vật thối lui lần trước. Nguồn truyện: Truyện FULL



Cuối cùng thần sắc hắn lại khôi phục kiên định, tuy kiếm thức vị đạo nhân tuấn tú trước mặt huyền bí tinh diệu thế nào cũng khó động đến tâm thần.



-- Mặc kiếm thuật ngươi thông thần thế nào cũng không thể chống đỡ bảy vị Thái Ất Chân Tiên liên thủ



Nghĩ đến điểm này, trong mắt Dương Nghệ lại thêm vài phần lăng lệ ác liệt.



Đã thành tử địch, liền nên chém tuyệt hậu hoạn, nhân vật kinh tài tuyệt diễm như Uyên Minh càng không nên để sống trên đời.



Trên tầng mây ngoài trăm vạn dặm lúc này đồng dạng có hai người đang xem một màn đấu pháp, sắc mặt mang theo vài phần vẻ tiếc hận.



- Hay cho Thủy Vân tám thức, nhất mạch Hồng Vân đúng là vẫn còn có chút số mệnh chiếu cố. Sau Tử Vân lại còn có một vị tuyệt thế anh tài ngang trời xuất thế. Chỉ tiếc, Uyên Minh sinh quá muộn. Dù là chỉ tu đến Thái Ất Chân Tiên thì Thủy Vân tông lần này cũng có thể biến nguy thành an



Người lên tiếng là một vị hồng bào trung niên, mang theo ý tiếc nuối mãnh liệt, cuối cùng lại lắc đầu:



- Đáng tiếc đáng tiếc kẻ này thật là sinh không gặp thời.



Người bên cạnh hắn chính là Diễm Linh Chân Nhân nghe vậy hừ lạnh:
Trên sơn môn của La Linh tông, sắc mặt Triều Thác trắng bệch, không còn huyết sắc, không cần dùng thần niệm cũng có thể biết trữ lượng vân khí của Kim Thành quốc chỉ còn chưa đến một nửa so với trước, phần còn lại cũng bị vòng xoáy khổng lồ phía bắc cường lực rút ra.



Rõ ràng biết được lực lượng phát ra nơi vòng xoáy này chính là từ bản thân hắn và sáu vị Thái Ất Chân Tiên nhưng lại không thể làm sao, cho dù là hắn sử dụng hợp pháp thế nào đều không thể khiến cho dừng lại.



Thuật tá lực đả lực này của đối phương đã đến mức xuất thần nhập hóa, thần hồ kỳ kỹ.



Nguyên Vấn đứng một bên xem đã sớm không cách nào duy trì trấn tĩnh. Tình hình này chỉ cần duy trì hai mươi mấy ngày thì sẽ dẫn tới đại hạn, khi đó dù có thể dẫn mưa lớn tới thì cũng không cách nào đền bù tổn thất.



Khách quan mà nói, phía Tây Linh Vũ quốc sợ là còn thảm hại hơn, tai ương úng lụt gần như không có khả năng vãn hồi.



Thấy Triều Thác dứt khoát dừng lại động tác, im im lặng lặng nhìn về Thiên Thủy quốc, Nguyên Vấn trực tiếp bay lên tế đàn, nhíu mày hỏi:



- Triều đạo hữu sở trường về hai hệ đại thần thông phong thuỷ, thủy pháp bất thành sao không dùng phong pháp thử xem?



- Lưỡng nghi vân khí đồ đại thế đã thành, thần thông phong pháp của ta cũng khó khiến cho dao động



Triều Thác hít sâu một hơi, quay đầu nhìn sang Nguyên Vấn, trong mắt lóe lên duệ mang:



- Như hiện giờ thì ta và ngươi chỉ còn cách dốc sức liều mạng



Nguyên Vấn khẽ giật mình, thấy Triều Thác dùng kiếm trích vào uyển mạch nhỏ máu vào đại trận.



Cùng một thời gian, tại điện Kim Loan nằm phía bắc kinh thành của Thiên Thủy, một vị lão nhân mặc hoàng phục đang ngồi phê tấu chương chậm rãi ngẩng đầu.



Kim bút trong tay đột nhiên bị một cự lực bóp nát.



Toàn bộ cung nga thái giám trong điện đều là câm như hến, không dám động đậy.



Hoàng bào lão giả cũng không để ý đi thẳng ra bên ngoài, ánh mắt nhìn lên mây đen ngập trời lóe lên sát cơ.



- Thằng nhãi này thực là nên giết.