Quân Lâm Thiên Hạ
Chương 966 : Đấu pháp bắt đầu
Ngày đăng: 20:52 20/04/20
Lần này La Linh tông ở mặt phía nam tựa hồ lại có động tác. Ta phụng mệnh phụ hoàng mà đến để nhắn nhủ tiên trưởng một câu. Thiên Thủy quốc mấy năm liên tục gặp tai hoạ, tuy năm trước tình hình còn tốt nhưng lại chỉ giữ được vạn dân ấm no. Hiện giờ lương thực trong nước còn không nhiều lắm, năm nay dù thế nào cũng phải giữ cho Thiên Thủy quốc mưa thuận gió hoà, không bị tai ương......
Nhạc Vũ trừng mí mắt, im lặng không đáp. Dương Nghệ cũng không có ý chờ đợi, mỉm cười, chuyển qua chiến xa nói:
- Uyên Minh tiên trưởng pháp lực Thông Thiên, chắc có thể làm được. Ta cũng không nói thêm nhiều. Dương Nghệ hôm nay phụng mệnh tiếp quản chuyện phòng vệ Khống Vân Phong, tiên trưởng nếu có chuyện gì thì cứ tới tìm ta,. Hi vọng lúc đấu pháp không để tặc tử lẻn vào Khống Vân Phong.
Sau khi nói xong, Dương Nghệ cười to ba tiếng rồi khống chế tám long mã chạy về xa, nhanh chóng biến mất.
Thần sắc Nhạc Vũ trầm ngưng, đem hồn niệm tản ra thì cảm giác trong vòng trăm vạn dặm mấy trăm chiến xa dù tuần tra bảo vệ ở đây nhưng không biết vô tình hay hữu ý mà luôn để lộ ra mấy chỗ trống.
Cũng may hắn từ lúc bắt đầu đã không ôm hi vọng gì với chiến xa binh giáp của Thiên Thủy quốc nên lúc này cười nhạt không hề để ý.
Trong Diễn Thiên Châu, Ngao Tuệ không an phận, lại xuất thần niệm, ngữ khí mang vàiphần lãnh ý nói:
- Đây vị Nhị hoàng tử Dương Nghệ của Thiên Thủy quốc? Quả nhiên là người đáng chết! Thực là bực mình, loại ánh mắt này vô cùng chán ghét, như chú định phu quân phải thua.
Một lát sau nàng lại chuyển giọng:
- Phu quân, ta và ngươi không bằng rời đi như thế nào?Lúc đấu pháp tối kị là phân tâm, với tính tình của tên kia không chừng dám mở cửa cho địch vào.
Nhạc Vũ nheo mắt, cũng không lên tiếng mà chỉ khẽ búng vào Sương thạch kiếm khiến nó ngân lên lanh lảnh.
Chỉ một thoáng một tia kiếm ý lăng lệ ác liệt đến cực điểm từ cơ thể trùng kích mang theo vài phần sát khí bao phủ cả tế đàn.
- Xiển Giáo thật đúng là tâm ngoan thủ lạt, bên ngoài e ngại mặt mũi Vạn Thọ Sơn không dám động Nhạc Vũ nhưng lại sử ra thủ đoạn âm ngoan như vậy. Gây xích mích hơn mười tông môn, hơn mười vị Thái Ất Chân Tiên lại không chê chuyện bé xé ra to? Cũng không biết là thủ bút của vị Kim Tiên nào từ Ngọc Hư Cung?
- Nếu là lão thần đoán không lầm thì phân nửa là do Từ Hàng! Trong mười ba đệ tử đích truyền của Ngọc Hư Cung, chỉ có người này thông minh nhất. Thủ đoạn độc! Làm việc thường thường đều là dốc sức mà làm, xưa nay chưa lưu lại dư địa cho ai!
Lão giả bên cạnh suy ngẫm chỉ chốc lát, liền đã là đã có đáp án, tiếp đó lại khẽ lắc đầu:
- nếu thật là hắn, tuồng vui Thiên Thủy quốc hôm nay chắc sẽ kết thúc. Chỉ tiếc Uyên Minh nhất định phải gãy.
- kết thúc sao...... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Người trung niên đưa tay vuốt chòm râu đẹp nhưng vẻ mặt lại cười giễu:
- Ngọc Hư Cung ra tay ám toán Thủy Vân tông, đơn giản là muốn dẫn Tử Vân lộ mặt. Hôm nay mục đích không đạt, há chịu bỏ qua như vậy ......
Ánh mắt lão giả chớp động, sau đó là cúi người:
- Bệ Hạ anh minh, tình hình thật là như thế! Bất quá tình hình sau này đơn giản là một phen mèo vờn chuột mà thôi!
- Ha ha! Nhưng ta vẫn cảm thấy hứng thú với Uyên Minh. Ngươi nói nếu là ta khi đó trợ hắn giúp một tay thì như thế nào?
Thấy ánh mắt người trung niên lộ ra vẻ hưng phấn, lão giả ngưng mày rồi nhìn sững xuống bên dưới, sau hồi lâu, người trung niên cũng thở dài nhắm mắt.