Quấn Lấy Không Buông

Chương 20 :

Ngày đăng: 08:53 19/04/20




"Cậu cả." Người giúp việc cúi đầu gõ cửa phòng, "Đến giờ cơm chiều rồi ạ, bà chủ hỏi có cần chuẩn bị thêm mộ bộ chén đũa cho cậu không ạ?"

Ăn cơm trong nhà của mình, còn phải sắp thêm chén đũa...

Vẻ mặt Thịnh Ngự lạnh lùng không chút thay đổi, dường như anh không nghe hiểu ý của người giúp việc, chỉ chăm chú cài lại khuy áo, "Không cần..."

Nghĩ đến cái gì, ánh mắt người đàn ông thẫm lại rồi đổi ý, "Thêm đi."

Người giúp việc ngẩn người, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, khi bắt gặp đôi mắt đen như mực kia liền vội vàng cuối đầu, đáp lại, "Dạ vâng."

...

Phía bên này,

Bà Thịnh tạm thời không dám bắt chuyện với Tinh Nhan nữa, rốt cục hai tai của Tinh Nhan đã được nghỉ ngơi.

Lúc đang định bắt đầu một trận chiến mới thì phát hiện có người từ trên lầu bước xuống.

Bàn ăn ở nhà họ Thịnh là kiểu bàn dài điển hình, ông Thịnh đi xuống ngồi vào vị trí chủ nhà, bà Thịnh ngồi vị trí đầu tiên bên tay trái của ông.

Tinh Nhan nhìn nhìn, vô cùng tự nhiên ngồi xuống chỗ ngồi đầu tiên bên tay phải.

Nụ cười trên gương mặt bà Thịnh dần nhạt đi.

Thật ra, vị trí trên bàn ăn đều có sắp xếp cả.

Tinh Nhan ngồi ghế đầu tiên, nghĩa là con của bà sẽ ngồi ở ghế thứ hai, bà Thịnh nghĩ, lẽ ra Tinh Nhan phải thức thời một chút mà ngồi vào vị trí thứ hai chứ.

Lúc Thịnh Lê bước xuống, nhìn thấy thế thì vô cùng bất ngờ, nhíu nhíu mày.

Nhưng anh ta không nói gì, chỉ bước đến ngồi vào chỗ bên cạnh bà Thịnh.

Bà Thịnh cười cười, vờ trách anh ta, "Thằng nhóc này, lại ngại rồi..." không dám ngồi bên cạnh cô.

Bà nói cứ như anh ta xấu hổ thật sự, nhỏ giọng, liếc nhìn Tinh Nhan, giọng nói đầy vẻ trêu chọc, "Đã đồng ý để mọi người gọi là mợ hai rồi..."

Đồng ý?

Tinh Nhan nhìn nam chính, theo như nguyên tác, nam chính không bác bỏ lời mẹ mình nói chính là bây giờ cô vẫn là vợ chưa cưới trên danh nghĩa của mình, nên đó là trách nhiệm của anh ta, vì thế dù không thích nhưng không hề phủ nhận.

Ha ha, ra vẻ đạo mạo, trách nhiệm khỉ gì, chẳng qua muốn lừa gạt tình cảm của cô mà thôi.

Thật ra nếu sau khi nam chính tìm được tình yêu, dám đối mặt thừa nhận, tuy nguyên chủ nói không thể tha thứ thì nhiều nhất chỉ đau lòng mà thôi.

Không đến nỗi oán hận chất chứa như thế.

Nhưng anh ta không nên lừa gạt tình cảm của cô bé ấy.

Anh ta có biết mình làm thế thì cô bé sẽ nghĩ thế nào không? Đương nhiên không. Vào thời khắc quan trọng, vì có thể thuận lợi nhận được sự ủng hộ của nhà họ Qúy, anh ta vẫn sẽ làm thế.

Cuối cùng lấy oán trả ơn, vứt đi không còn một mảnh, thậm chí vì một lý do không rõ ràng mà phá hủy nhà họ Qúy luôn giúp đỡ anh ta.
Bà Thịnh nắm chặt tay, ánh mắt lóe lên sự hung ác...

Không lâu sau...

Quản gia lại mang cháo lên, bà Thịnh mỉm cười, "Nào, lần này không nóng cũng không lạnh đây."

Tinh Nhan sờ sờ, gật đầu nói, "Lần này đúng rồi."

Bà Thịnh thở dài nhẹ nhõm, "Vậy con mau ăn đi..."

Tinh Nhan nghe lời bà cầm lấy cái muỗng múc một muỗng, sau đó sắc mặt bỗng chốc thay đổi.

Cô nhíu nhíu mày, muốn nhả ra nhưng cố kìm lại, giống như ăn phải cái gì, cố gắng nuốt xuống.

Công chúa nhỏ ghét bỏ đẩy chén cháo ra xa, "Con không ăn cháo mặn..."

Bà Thịnh như muốn hộc máu...

Nếu không phải vì...ai muốn chịu đựng chứ?

May mà lần này công chúa nhỏ không yêu cầu cháo ngọt hay cái gì.

Tinh Nhan nhìn người đàn ông bên cạnh, hất hất cái cằm chỉ về món ăn đằng kia, giọng điệu sai khiến, "Em muốn ăn món đó!"

"Anh gắp cho em đi!"

Bà Thịnh nhìn sang, bàn ăn hình chữ nhật nên đồ ăn để hơi xa, món Tinh Nhan chỉ ở mâm bên kia.

Nhưng...bà Thịnh nhìn Thịnh Ngự, con riêng của bà sợ là không thích thái độ như thế.

Bà cười rộ lên, như thế thì tốt.

Nhà họ Qúy...chỉ có thể giúp con bà.

Người phụ nữ kia không đấu lại bà, con trai cô ta cũng chỉ có thể là bại tướng dưới tay con trai bà mà thôi.

Qủa nhiên, như bà dự đoán, người đàn ông không nhúc nhích, thậm chí vẻ mặt còn lạnh hơn ban nãy, nhìn vào cứ như biến thành một tảng băng.

Nhưng, bà không biết...

Phía bên bà chỉ có thể nhìn sườn mặt bốc đồng của Tinh Nhan, nhưng chỉ ở trước mặt anh mới nhìn thấy ánh mắt...

Sóng mắt như nước, mờ ám vô cùng, cô nhả từng chữ một, ánh mắt lưu chuyển, triền miên lại cám dỗ.

--- rất rõ ràng, chính là sự khiêu khích của người phụ nữ đối với người đàn ông.

Bà cũng không hề biết.

Lúc này đây, dưới bàn ăn, đôi chân dài trắng noãn tựa như lơ đãng, nghịch ngợm cọ vào chân anh.