Quấn Lấy Không Buông

Chương 21 :

Ngày đăng: 08:53 19/04/20


Tiểu công chúa không hiểu vì sao anh lại im lặng, giọng nói tràn đầy nghi ngờ, "Anh cả?"



Đôi chân nghịch ngợm vẽ vẽ lên chân anh.



Anh bị hai từ này kích khiến cả người run lên.



Người đàn ông được gọi là anh cả lấy lại tinh thần, đứng bật dậy.



"Sao thế?" Tinh Nhan kéo dài giọng, nâng má cười cười.



Đôi mắt anh sâu không thấy đáy, hầu kết gợi cảm trượt lên trượt xuống, cảm giác ngứa ngáy từ chân chạy thẳng lên trên, trực tiếp chạy vào tim anh.



Đôi chân như cắm rễ tại chỗ, không sao nhúc nhích được, cứ để đôi bàn chân nhỏ nhắn kia từng chút từng chút một trêu chọc anh.



Bà Thịnh cố gắng che giấu nụ cười, "Không sao, không sao đâu, anh cả con không quen bị người khác sai bảo."



Bà nói xong lại khuyên Thịnh Ngự, "Đừng giận, đừng giận, có gì để ăn xong rồi nói."



Anh...cả.



Có vài lời, người nào đó nói ra thì vô cùng mờ ám, là một loại tình thú, nhưng từ miệng người khác lại nhắc nhở một sự thật lạnh lẽo.



Ví dụ, là địch không phải bạn.



Ví dụ, tình cảm thật giả.



Người đàn ông dời mắt sang chỗ khác, hơi thở trầm xuống, anh đứng dậy đẩy ghế ra bước lên lầu.



Đôi chân bị đẩy ra, Tinh Nhan từ từ mang giày vào, nhìn theo sườn mặt anh rồi nâng má nở nụ cười.



Aiz, lúc nóng nảy cũng đẹp trai quá đi.



...



Nhìn anh chuẩn bị bỏ đi, bà Thịnh đẩy đẩy ông Thịnh, "Tứ ca, con không chịu ăn cơm, sao anh chả quan tâm gì thế?"



Ông Thịnh gác đũa xuống, mất kiên nhẫn lườm anh, "Vô phép."



Thịnh Ngự không thèm dừng lại, nhưng ánh mắt lóe lên sự châm chọc, mặt mày lạnh như băng.



Ông Thịnh này, không có năng lực gì chỉ biết sĩ diện và luôn mồm nói phép tắc.



Nhưng thực ra, ông ta đã sớm vứt hết mặt mũi với phép tắc của mình đi rồi.



Năm đó, ông nội qua đời đột ngột, ông Thịnh không có năng lực, xém tí nữa khiến công ty thua lỗ, sau đó nhờ vợ mình bán của hồi môn mới giữ lại được công ty.



Nhưng sau khi vợ mất chưa lâu, ông ta đã dẫn vợ bé vào cửa, còn mang theo đứa con riêng chỉ nhỏ hơn anh hai tháng.



Mỗi một sự việc mỗi một sự kiện đều có phép tắc của nó.



Trên bàn không còn không khí vui vẻ, công chúa nhỏ cũng không muốn ăn nữa.



Nhìn hai người ngọt ngào ở trên bàn ăn, Tinh Nhan cong khóe môi.



Dám hung dữ với anh ấy hả...



Cô nhìn hai vợ chồng nhà họ Thịnh ăn món tráng miệng sau khi ăn cơm thì đột nhiên bịt mũi lại, nghiêng đầu nói, "Dì Thịnh, sao dì còn ăn cái này!"



Cô nói chuyện với bà Thịnh nhưng mắt lại nhìn ông Thịnh.



Cô bày ra dáng vẻ ghê tởm, nói rất nhanh nhưng rất rõ ràng.



"Hai bác không biết ư? Món này thành phần chính chính là ống dẫn trứng của nhái, ngâm bộ phận sinh dục của con nhái vào nước ấm, chờ nó nở lớn gấp 10 - 15 lần kích thước ban đầu, thêm tí đường nữa là xong."
Thịnh Ngự không nói gì, nhìn chiếc xe đằng sau ngày càng gần, gương mặt lạnh lùng như tượng, không thấy rõ cảm xúc trong mắt anh.



Nhưng lúc khoảng cách giữa hai xe không còn xa, anh đột nhiên giẫm chân ga.



Tinh Nhan bật cười.



Trong biệt thự, bà Thịnh tức giận ném vỡ một cái chén.



Dáng vẻ tức đến nghẹn, không phải thua vì ra chiêu, mà là dù có bày mưu tính kế thế nào cũng chỉ nghẹn trong lòng, không có cơ hội ra chiêu.



...



Nhà họ Thịnh cách nhà họ Qúy không xa, xe Thịnh Ngự chạy không lâu đã tới.



Tinh Nhan ló đầu ra để nhận diện khuôn mặt, Thịnh Ngự không nói gì, im lặng chạy xe đến trước cổng biệt thự.



Cô xuống xe, dường như mang luôn cả sự ấm áp trong xe đi, anh hạ tầm mắt.



Người vừa đi lại quay lại gõ cửa xe.



"Đưa túi xách cho em."



Túi xách màu hồng lẳng lặng nằm trên ghế phụ.



Anh nhìn chăm chú gương mặt phấn khởi của cô, không nói gì bảo cô chạy đến lấy, anh yên lặng nhìn sang chỗ khác, yên lặng bước xuống xe, đi sang ghế phụ lấy túi xách ra.



Xoay người.



Thấy cô đột nhiên che mũi mình lại, "Đau quá!"



Anh lùi về sau, mím môi, cánh tay tự nhiên giơ lên đến giữa chừng lại ngừng lại.



"Cũng không thèm xoa giúp người ta nữa..." Tinh Nhan nhỏ giọng oán giận.



Anh quay mặt sang một bên vẽ nên một góc nghiêng quyến rũ, cấm dục.



Cô như đang giận hờn, ngón tay di chuyển đến ngực anh, lỗ tai nhẹ nhàng áp lên, "Vậy để em nghe thử xem lòng anh cứng thế nào..."



Thịnh Ngự cúi đầu, gương mặt cô đang áp lên ngực anh, cách trái tim của anh gần đến thế, nhịp tim anh bắt đầu rối loạn.



"Qúy Tinh Nhan." Anh trầm giọng, lùi về sau nhìn cô chằm chằm.



"Tôi không phải là Thịnh Lê."



Anh không phải là Thịnh Lê, anh là Thịnh Ngự.



"Em biết chứ." Dĩ nhiên cô biết anh không phải là Thịnh Lê.



Ánh mắt Tinh Nhan chăm chú nhìn anh, đột nhiên khóe môi cong lên, cô tiến lên từng bước, mũi chân đụng mũi chân của anh.



"Làm sao bây giờ, anh cả, người em thích chính là anh đó!"



Đáy mắt cô như có lốc xoáy, có thể hút linh hồn người khác, người đàn ông dời mắt, "Đừng trêu..."



"Suỵt!" Tinh Nhan đưa tay lên đặt lên môi anh, ánh mắt sáng lấp lánh.



Cô kéo tay anh đặt lên ngực mình, "Anh nghe thử đi."



Trái tim dưới tay anh đang đập thình thịch, cô khẽ cười, thấp giọng nói.



"Có nghe thấy tiếng lòng của em không?"